3.
Đã đến buổi trưa, mặt trời đã lên cao, ánh sáng rực rỡ, cây quạt trong tay ta vung đi vung lại, nhíu mày lại, hỏi, "Tướng gia khi nào về?"
Không có Phượng Chi nữa, nha đầu thay thế bên cạnh lãnh đạm đáp, "Đã sớm về rồi."
Thật sự là chủ nào tớ nấy, lãnh đạm chẳng chào đón ai.
Trần Ngọc về, định đến thư phòng một chút sau đó sang phòng để sửa lại cây đàn..
Ta tính toán thời gian, trực tiếp đi về phía Thanh Ca uyển.
Bên trong vang lên tiếng đàn trầm bồng du dương, đẩy cửa ra, Trần Ngọc một thân áo xanh, ngồi trên mặt đất, thanh lãnh như ngọc, khuôn mặt ẩn sau khung cửa sổ, chỉ lộ ra nửa gương mặt, trông hắn như thiên nhân.
Người này, đương thời đại tài, mưu trí siêu tuyệt.
Trong triều nhiều người tôn xưng một tiếng Trần tiên sinh.
Có thể sánh vai với Thánh hiền
Ta đứng ở cổng, đột nhiên có mấy lời thôi mà cũng nói không ra.
Chẳng lẽ ta lại nhìn thánh nhân gảy đàn này rồi thô thiển hỏi, "Gần đây nhất có cố gắng trong việc sủng hạnh tiểu thiếp hay không” sao?"
Hoặc là hỏi, "Thân thể tốt không? Ban đêm có lực bất tòng tâm hay không?"
Cơ mà kể cả thiên nhân, cũng phải có thất tình lục dục chứ nhỉ.
Trần Ngọc đưa mắt lên nhìn, bình bình hòa hòa hỏi ta, "Phu nhân có chuyện gì?"
Ta sờ mũi một cái, đi vào bên cửa sổ, cách cửa sổ cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
"Cái kia......"
Trần ngọc không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-khong-duoc-/3577951/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.