Có lẽ hắn ta không biết, thủ hạ thân tín của Thái hậu, chính là Bích Xuân Nhi cô nương tại Trường Phong lâu.
Vì sao à, bởi vì nàng ấy vừa đẹp người, giọng nói lại còn ngọt ngào nữa chứ..
Nhớ năm đó, ta cùng nàng, chính là hai ẩn vệ xinh đẹp như hai đóa hoa nha.
Ta thân kiều thể nhu, người còn yêu kiều hơn hoa. Cơ bản, ta cũng có thể trở thành hoa khôi đệ nhất, song vai cùng Bích Xuân Nhi, vì cái gì mà không phải, có lẽ hắn không biết đâu nhỉ?
Bởi vì ta chuyên gia đàn lệch tông.
Những người đã nghe bản đàn “ thánh thót” của ta đều biết, Phượng Ninh Vãn chỉ cần mở miệng ra hát hoặc đàn, Trường Phong Lâu lập tức run rẩy ba hồi mà vẫn chưa hết run.
Bình an vô sự một năm, đến tận giây phút cuối cùng này mà Trần Ngọc lại gọi ta đến chơi đàn haaha.
Đàn thì đàn chứ sao, cũng không phải chưa từng luyện tập qua, tại vì bình thường chủ tiệm quan tài cũng hay tìm ta nói chuyện hợp tác mà.
Trần Ngọc chuẩn bị cho ta một cây đàn, nhìn một cái là biết ngay hàng cao cấp, âm sắc chắc hẳn tốt lắm. Ta nhìn món hàng tốt này, bỗng nhiên tự tin hẳn lên, lặng lẽ đặt ngón tay xuống, chỉ một khắc sau, gảy ra một bản nhạc “ cõi âm” ( mà theo ta là) xuất sắc vô cùng
Sắc mặt Trần Ngọc càng ngày càng lạnh, ánh mắt từ dò xét chuyển thành sắc bén, cuối cùng, hai mắt nhắm lại, lạnh lùng mở miệng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ta-khong-duoc-/3577953/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.