Tư An buổi chiều làm rau trộn còn có dưa tròn, bên trên để một chút mứt sơn tra, chua chua ngọt ngọt dưa tròn lại ngọt mộng nước, ăn vào vừa giải khát vừa mát, ăn một miếng liền khiến người khác ăn thêm một miếng thứ hai. 
Tư An làm dư một phần đem qua cho Tuyên thị, nồi cũng rửa sạch mới đem qua trả. 
Tuyên thị ngồi bên trong sân may hồng bao, vừa nhìn thấy Tư An, Tuyên thị đem đồ trong tay đặt xuống ghế gỗ bên cạnh mà đi ra bên ngoài. 
- Ta còn tính may xong hồng bao liền sang tìm ngươi. 
Tư An đem đồ trong tay đưa cho Tuyên thị:" Cái này là rau trộn, buổi sáng ta với Cố Ngôn lên núi có hái được một ít dưa tròn nên bỏ vào trộn chung còn có mứt sơn tra." 
Tuyên thị nhận lấy, nồi đặt xuống gốc cây bên cạnh:" Mứt sơn tra? Là cái gì." 
Tư An:" Là mứt làm từ quả sơn tra, ta lên núi thấy sơn tra đang chín không ít, ăn thử thì thấy rất chua nên mới hái về làm mứt, vài hôm nữa ta cho tỷ một ít mứt sơn tra, có thể dùng để pha trà hay ăn với bánh ngọt." 
Tư An ở lại một lúc mới trở về. 
Tuyên thị đem đồ vào bên trong nhà, thấy nương với nhi tử cũng có mặt liền lên tiếng:" Tiểu An đem rau trộn cho nhà chúng ta, bên trong còn có mứt sơn tra, hai người mau ăn thử." 
Nhi tử Tuyên thị nghe có thức ăn liền leo xuống khỏi ghế mà chạy tới, còn muốn đưa tay nâng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-ngoc-vay-ma-la-dai-tuong-quan/3000823/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.