Lưu tiên sinh vuốt râu không nói.
Ta sợ Lưu tiên sinh cho rằng Tạ Vô Tướng đang sỉ nhục ông ấy, hoặc là mắng ta không biết giữ đạo làm thê.
Nhưng Lưu tiên sinh không thèm nhìn hắn, chỉ nghiêm nghị hỏi ta: "Thẩm nương tử có biết đọc sách viết chữ không phải là bổn phận của nữ nhân hay không, không có con đường làm quan cho nương tử đi, cũng không có ai biết đến tài học của nương tử, cho dù như vậy nương tử vẫn muốn học sao?"
Lúc này ta không thể lừa dối chính mình.
Cho dù thơ ca như nước chảy trên đá, sẽ có lúc biến mất, ta cũng muốn làm hết sức mình.
"... Ta muốn."
Đây là câu nói ngỗ nghịch nhất mà ta từng nói trong mười chín năm qua.
"Tốt lắm, muốn bái sư thì phải đưa lão phu toàn bộ vở kịch《Đăng Nương truyện》, sư nương nhà ta muốn xem《Lãn sơ trang》, ít nhất phải viết xong một vở trước lễ Thất tịch." Lưu tiên sinh gật đầu, "Chỉ là danh tiếng của Vô Tướng lại càng thêm khó nghe rồi."
"Danh tiếng, thứ ta không cần nhất chính là danh tiếng." Tạ Vô Tướng đỡ ta dậy, cười nói, "So với tiếng xấu, lời khen ngợi của người đời còn đáng sợ hơn."
Phu tử giao bài tập, dặn dò ta giám sát Tạ Vô Tướng.
Tạ Vô Tướng viết kịch bản rất hay, nhưng lại không viết nổi một bài văn ra hồn.
Ta viết giúp hắn phần mở đầu, mực khô rồi mà vẫn không thấy hắn viết tiếp.
Ta đứng bên cạnh, cầm cây thước, bất đắc dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-moi-that-vo-si/3629723/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.