Ta có chút không tin, kéo kéo tay áo Tạ Vô Tướng: "Chuyện quản gia, hầu hạ cơm nước, ta đều có thể làm tốt."
"Chuyện đó không cần nàng lo, nàng chỉ cần cùng ta ăn ngon uống say là được."
Không thể nào.
Mẫu thân trước đây từng dạy dỗ ta, nữ tử xuất giá tòng phu, chính là từ biệt những ngày tháng tự tại vô lo vô nghĩ.
Làm dâu nhà người ta, nếu còn giống như ở nhà, tự ý hành động, sẽ bị người ta chê cười, thậm chí là bị phu quân hưu.
Huống chi ta cũng không hề ảo tưởng gả cho Tạ Vô Tướng sẽ có thể sống tốt.
"Còn gì nữa?"
"Có thì có, nhưng mà nàng có làm được không?"
"Được."
Tạ Vô Tướng bỗng nhiên ghé sát mặt lại, chỉ vào bản thân, cười vô lại: "Hôn môi trước khi ngủ."
Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
"Ta thật đau lòng." Tạ Vô Tướng gối đầu lên tay, thở dài một hơi, "Rõ ràng đã sống không được bao lâu nữa, còn không cho hôn môi."
Ta thật sự không nói nên lời hai chữ hôn môi, không biết hắn sao có thể thản nhiên nói ra miệng như vậy.
"... Ngươi sống không được bao lâu, là thật sao?"
"Nương tử hy vọng ta trường mệnh trăm tuổi sao?"
"... Đương nhiên."
"Gạt người." Tạ Vô Tướng liếc mắt một cái đã nhìn thấu ta, "Haiz, ta biết nương tử cũng mong ta sớm chết."
Không phải như vậy.
"Ta không hiểu rõ ngươi, phần lớn là nghe đồn, nói ngươi là tên công tử bột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-moi-that-vo-si/3629722/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.