Chương trước
Chương sau
4

Lễ vật mà Tạ gia đưa đến chất đầy cả sân.

Chỗ ở ta thuê, chỉ cách nhà Lục lang một con đường.

Đội ngũ đưa lễ vật vừa đi vừa thổi kèn đánh trống, kéo dài từ đầu đường đến cuối ngõ, nhìn mãi không thấy điểm dừng.

A Nha chưa từng được thấy nhiều đồ tốt như vậy, cẩn thận sờ sờ cái này, nhìn nhìn cái kia, nhỏ giọng hỏi:

"Nghiêm ma ma, đây là sính lễ cho tẩu tẩu sao?"

Ta lúc này mới biết, vị ma ma đến quầy hàng của ta chính là quản gia của Tạ gia, họ Nghiêm.

Thấy A Nha lanh lợi, Nghiêm ma ma mỉm cười:

"Đây không phải là sính lễ, là nhị công tử nhà ta tặng riêng cho cô nương, son phấn y phục là để cô nương trang điểm, sơn hào hải vị là để cô nương bồi bổ."

Sắc mặt Lục lang rất khó coi.

Bởi vì năm đó ta gả cho hắn, sính lễ chỉ có hai cuộn vải đỏ, ba lượng bạc.

Bởi vì hắn đoán chắc Tạ Vô Tướng cưới ta, không phải là thật lòng, chỉ là muốn đối nghịch với hắn, muốn xem hắn chê cười mà thôi.

Bây giờ lễ vật mà Tạ Vô Tướng đưa riêng, lại càng lộ rõ sự keo kiệt túng quẫn của hắn.

Nghe thấy sơn hào hải vị, ánh mắt Lục mẫu lóe lên tia sáng:

"Nhiều sơn hào hải vị như vậy, sao nó ăn hết được? Một ngày làm mẹ, cả đời làm mẹ, chỉ cần ta mở miệng, nó dám không cho sao?"

Bạch Linh cô nương đứng bên cạnh, sau khi gả vào Lục gia, nàng ta gầy đi trông thấy, hẳn là những quy củ mà Lục mẫu dùng để phạt ta, hầu hạ thuốc thang, đều dùng hết lên người nàng ta.

Nhìn thấy hòm trang sức, trong mắt nàng ta hiện lên tia hâm mộ, nhưng lại sợ Lục lang không vui, liền cúi đầu xuống.

"Công tử nhà ta biết Thẩm cô nương tâm địa hiền lương, đặc biệt đưa đến bốn nha hoàn ma ma hầu hạ."

Nghiêm ma ma quả nhiên là quản gia nhiều năm, lời nói ra cũng ẩn chứa thâm ý: "Hạ nhân trong phủ chúng ta không bằng những nhà khác, nói năng không có quy củ, nếu có kẻ nào đó có ý đồ xấu xa, cũng đừng trách hạ nhân nói ra lời khó nghe."

Nha hoàn dọn dẹp lễ vật, chỉ còn lại một chiếc hòm ở dưới cùng, Tạ Vô Tướng dặn dò ta tự tay mở ra.

Đó là một chiếc hộp sơn mài được chạm khắc tinh xảo, còn tinh xảo hơn cả hộp đựng trân châu bảo ngọc.

Mở ra lại không phải là đồ trang sức gì, mà là văn phòng tứ bảo.

Giấy Tuyên Châu, mực Huệ Châu.

Bút Hồ Châu, nghiên Đoan Châu.



Nghĩ đến những lời Tạ Vô Tướng nói, hắn từng gặp ta ở Hạc sơn, trong lòng ta khẽ động.

... Chẳng lẽ những chuyện ta làm ở Hạc sơn ngày hôm đó, hắn đều nhìn thấy sao?

Ngày xuất giá, A Nha rất luyến tiếc, nhưng cũng rất vui mừng cho ta: "Tẩu tẩu, tuy ta chưa từng gặp huynh ấy, nhưng ta cảm thấy Tạ ca ca là người tốt."

"A Nha ngốc, người ta cho muội ăn vài chén đã bị mua chuộc rồi sao?"

Nha hoàn chuẩn bị toàn sơn hào hải vị, A Nha cũng được ăn theo nửa tháng, trên mặt đã có da có thịt hơn nhiều.

A Nha đẩy tay ta đang nhéo má nó ra, nghiêm túc nhìn ta: "A Trúc tỷ tỷ, ta không gọi tỷ là tẩu tẩu nữa, tuy rằng ta rất muốn tỷ làm tẩu tẩu của ta, làm cả đời. Nhưng ta biết tỷ gả cho ca ca, chưa từng sống một ngày nào sung sướng, mẫu thân và ca ca đều không phải người tốt. Người khác đều khen ngợi tẩu tẩu là hiền thê, nhưng ta cảm thấy tỷ sống không hề vui vẻ.”

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

"Ta từng thấy tỷ ở Hạc sơn, dùng nước suối chấm lên đá viết chữ làm thơ, thấy tỷ đứng bên ngoài trường học nghe rất lâu, cũng thấy tỷ lén lút xem bài tập của ca ca. Lúc đó ta liền cảm thấy, A Trúc tỷ tỷ thật sự, vẫn luôn bị tẩu tẩu giấu đi.”

"Tuy rằng mọi người đều nói Tạ ca ca không tốt, tuy rằng ta không quen biết Tạ ca ca, nhưng hôm đó ta nhìn thấy đồ vật trong chiếc hộp đỏ, ta liền cảm thấy, Tạ ca ca hẳn là cũng đã gặp qua tỷ tỷ thật sự."

Ta ngẩn người nghe A Nha nói xong, thế mà lại đỏ hoe mắt, cười mắng nó:

"Lại học được những lời này ở đâu vậy."

Nếu như thế đạo hà khắc với nữ nhân, vì sinh tồn mà cúi đầu, là chuyện bất đắc dĩ.

Nhưng tuyệt đối không thể bởi vì sống trong những tháng ngày làm nô lệ, mà an ủi mình nếm ra vị ngọt.

5

Mọi nghi thức đều đã hoàn thành. Ta ngồi trong phòng, nắm chặt vạt áo trên đầu gối.

Căn phòng tràn ngập ánh nến đỏ rực, ánh sao lấp lánh.

Dưới lớp khăn hỷ, lúc Tạ Vô Tướng đến gần, cả căn phòng bỗng chốc mất đi ánh sáng.

Hắn mặc hỷ phục đỏ rực, rõ ràng đã tẩy trang, nhưng khuôn mặt kia lại càng thêm rực rỡ.

Bộ hỷ phục tôn lên bờ vai rộng và eo thon của hắn, khiến ta nhớ đến ngày hôm đó trên thuyền hoa, hắn cải trang thành đào kép cũng là một mỹ nhân khuynh đảo chúng sinh.

Tạ Vô Tướng cong môi, tựa như đứa trẻ được kẹo, cười ngây thơ: "A, A Trúc đã là thê tử của ta rồi."

Sau khi tẩy trang, hắn lười biếng dựa người ra sau, thấy ta vẫn đang ngồi ngay ngắn.

Hắn đưa tay ôm lấy eo ta, kéo ta ngã xuống cùng.

Nhìn màn trướng đỏ rực phía trên, ta không dám lơ là, liền hỏi hắn: "Ngày mai giờ nào thì đi kính trà mẫu thân?"

Vừa dứt lời, quản gia Tạ phủ đã đến, Nghiêm ma ma cười nói vọng vào:

"Lão gia và phu nhân nói đã để con dâu chịu nhiều ấm ức rồi, không cần kính trà, cũng không cần vấn an, tiền bạc đều ở trong kho, không có việc gì thì đừng làm phiền."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.