4
Lễ vật mà Tạ gia đưa đến chất đầy cả sân.
Chỗ ở ta thuê, chỉ cách nhà Lục lang một con đường.
Đội ngũ đưa lễ vật vừa đi vừa thổi kèn đánh trống, kéo dài từ đầu đường đến cuối ngõ, nhìn mãi không thấy điểm dừng.
A Nha chưa từng được thấy nhiều đồ tốt như vậy, cẩn thận sờ sờ cái này, nhìn nhìn cái kia, nhỏ giọng hỏi:
"Nghiêm ma ma, đây là sính lễ cho tẩu tẩu sao?"
Ta lúc này mới biết, vị ma ma đến quầy hàng của ta chính là quản gia của Tạ gia, họ Nghiêm.
Thấy A Nha lanh lợi, Nghiêm ma ma mỉm cười:
"Đây không phải là sính lễ, là nhị công tử nhà ta tặng riêng cho cô nương, son phấn y phục là để cô nương trang điểm, sơn hào hải vị là để cô nương bồi bổ."
Sắc mặt Lục lang rất khó coi.
Bởi vì năm đó ta gả cho hắn, sính lễ chỉ có hai cuộn vải đỏ, ba lượng bạc.
Bởi vì hắn đoán chắc Tạ Vô Tướng cưới ta, không phải là thật lòng, chỉ là muốn đối nghịch với hắn, muốn xem hắn chê cười mà thôi.
Bây giờ lễ vật mà Tạ Vô Tướng đưa riêng, lại càng lộ rõ sự keo kiệt túng quẫn của hắn.
Nghe thấy sơn hào hải vị, ánh mắt Lục mẫu lóe lên tia sáng:
"Nhiều sơn hào hải vị như vậy, sao nó ăn hết được? Một ngày làm mẹ, cả đời làm mẹ, chỉ cần ta mở miệng, nó dám không cho sao?"
Bạch Linh cô nương đứng bên cạnh, sau khi gả vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-moi-that-vo-si/3629721/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.