Editor: Lạc Tâm Vũ
“Chào hai người các ngươi nha!” Mộc Đào Đào ngáo, bộ dáng chưa tỉnh ngủ đi đến trước bàn bọn họ ngồi xuống xoay người nói với tiểu nhị: “Tiểu nhị, cho chúng ta hai lồng bánh bao hấp, ba chén cháo trắng.”
“Được, tới ngay!” Tiểu nhị lau lau cái bàn trước Mộc Đào Đào, xoay người đi lấy đồ ăn.
“Hai người các ngươi đây là… khi đích thân bảo vệ quốc gia à?” Nhìn mắt gấu trúc của hai người thật sự là buồn cười một trận.
“Xem sách quá muộn….”
“Đổi giường không quen…”
Hai người nhìn nhau, đều thấy được quầng mắt xanh thẫm của nhau, không hẹn mà cùng đáp.
“Lần sau ngủ sớm một chút, sự việc cũng luôn làm xong, muốn ta chú ý thân thể của mình!” Nghe thấy Trần Tử Liệt ngủ quá muộn vì xem sách, Mộc Đào Đào rất không đồng ý giảng đạo với Trần Tử Liệt.
Nói xong lại xoay người vẻ mặt khinh bỉ nói với Vân Kì: “Ta nói ngươi một đại nam nhân, ngươi đi ngủ còn quen giường có bẽ mặt không nha!”
Vân Kì vừa nghe lời này liền tức giận, hắn chỉ thuận miệng nói như vậy, hơn nữa hắn tốn công như vậy là vì ai nha, thật sự là một bạch nhãn lang*.
*Bạch nhãn lang: là một cách nói hình tượng về những kẻ vong ân bội nghĩa (Nguồn: Google)
“Khách quan bánh bao và cháo trắng của ngươi đến rồi!” Tiểu nhị bưng bữa sáng của bọn họ để ngay ngắn trật tự ở trên bàn.
“Hừ, ăn cơm đi, chén lớn như vậy cũng không ngăn được miệng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-lanh-lung-the-tu-dang-yeu/3186585/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.