Trần Tử Liệt mới thu được hai sòng bạc này, lại vội vàng sửa sang lại tiệm mới, nhận người, đào tạo người, sắp xếp lại một số chuyện xấu, cho nên Mộc Đào Đào quyết định nán lại trong trấn nhỏ này thêm hai ngày, bang Trần Tử Liệt thấy chuyện tình ở đây đã được xử lý tốt lại cùng đi kinh thành Thanh Tiêu quốc, Vân Kỳ vốn chính là bảo vệ Mộc Đào Đào, dĩ nhiên nàng đi đâu hắn hãy cùng đi đó, cho đến khi nàng tìm được người thân, nếu như không tìm được thì chuẩn bị dẫn nàng trở về trong cốc, chỉ là có trở về cốc hay không cụ thể còn phải xem Mộc Đào Đào có ý muốn không.
Bất kỳ kinh thành của một quốc gia nào đều phồn hoa nhất, cho nên Mộc Đào Đào muốn chọn kinh thành Thanh Tiêu quốc làm căn cứ đầu tiên phát triển, cũng may Trần Tử Liệt ở chổ đó đã nhiều tháng rồi, so với nàng thì khá quen thuộc giá thị trường địa phương hơn một chút, như vậy khởi sự cũng dễ dàng hơn.
Trần Tử Liệt cũng thấy rằng mình không phải là thương nhân, mặc dù hắn có thể dựa vào kiến thức hiện đại để đạt được lợi ích tức thì ở đây, thế nhưng dù sao cũng không tồn tại lâu dài, về sau chuyện như hôm này khẳng định có thể nhiều hơn, không nói chính xác ngày nào đó hắn có thể bị người khác lừa tiền hết.
"Tiểu thư, hay là thế này đi, ta sang tên tất cả sản nghiệp của ta sang tên tiểu thư, người quản lý, , , , " Trần Tử Liệt vẫn cảm thấy để cho Mộc Đào Đào quản lý, như vậy không tới ba năm tin tưởng bọn họ sẽ là nhà giàu nhất ở Thanh Tiêu quốc.
"Không được, cái này sao có thể được chứ, ngươi có chỗ nào không hiểu ta có thể dạy ngươi!" Mộc Đào Đào cho là Trần Tử Liệt nghĩ đưa không cho nàng, thế nào cũng không đồng ý.
"Tiểu thư, ngươi hãy nghe ta nói hết, người thấy ta đây sổ nợ cũng không nhìn, hiện tại chỉ có thể kiếm tiền từ một chút việc nhỏ của thời hiện đại, nhưng thời gian lâu dài một chút con đường vùi lấp, tiền này sẽ bị người ta lừa đi hết thành công không, hơn nữa ta có thể có tiền vốn mở ra khách điếm này là bởi vì ta bán súng lục, súng kia cũng là của nhà ngài, cho nên ta đây cũng không tính là tặng không cho ngài, tương đương với ta dùng tiền vốn của ngài mở ra khách điếm, coi như ta là quản lý một phân nhánh của tổng bộ là được." Khoảng thời gian của Trần Tử Liệt và Mộc Đào Đào đúng là rắc rối, rõ ràng một hai suy nghĩ trong lòng của Mộc Đào Đào.
"Ngươi cho ta như vậy, trong lòng ta cũng băn khoăn, hay là thế này, ngươi xem nơi này dù sao cũng là cổ đại, nữ nhân làm ăn nói thế nào cũng gặp khó khăn, ngươi là tổng quản cho ta được không, bên ngoài thì ngươi vẫn là lão bản trên mặt thì cũng là sản nghiệp cảu lão bản ngươi, phía sau thao tác cụ thể đều do ta hoàn toàn phụ trách, tiền lời chúng ta chia đều như thế nào?"
"Tiểu thư người nói cách này có thể được, chỉ là, , , , chia như vậy không thể được, ta theo tiểu thư đều là ta chiếm lợi, nếu như tiểu thư lại chia ta năm phần cũng không được, ta cùng lắm chỉ là một chân chạy việc, chia một phần cho ta đã là nhiều, bản lãnh của tiểu thư bản thân ta rất rõ." Không thể không nói Trần Tử Liệt vẫn rất có tự biết mình, vốn là hắn là một phần cũng không muốn, nhưng sợ Mộc Đào Đào không đồng ý, mới nói mình một phần.
"Một phần sao được, chia đôi."
"Tiểu thư nếu không thì tám hai, nhiều hơn nữa ta không thể nhận nổi, bản thân ta có bao nhiêu bản lãnh tự trong lòng ta rõ ràng." Trần Tử Liệt kiên trì nói.
"Vậy cũng được!" Mộc Đào Đào thấy Trần Tử Liệt nói không động cũng không nói gì, nghĩ sau này lấy thứ khác trên danh nghĩa cho thêm hắn cũng được rồi.
Cả đêm hai người ngồi ở trong khách điếm nói chuyện tới hơn nửa đêm, từ quốc gia phong thổ rồi đến kế hoạch sau này, Trần Tử Liệt bội phục Mộc Đào Đào thêm một bậc nữa, trước kia nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ tốt Mộc Đào Đào là được, mặc dù đối với nàng ở thương trường công lao to lớn vô cùng rõ ràng, nhưng vậy cũng chỉ là nàng làm một chút sau khi thành công mới biết được, nói chuyện với nàng mới biết mình là ếch ngồi đáy giếng cũng không tính là gì.
"Sắc trời đã khuya lắm rồi, ta đi về trước đây, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải giúp ta đi xem một cái sòng bạc đó!" Trần Tử Liệt nhìn một chút bên ngoài cảm thấy quả thật tương đối trễ, huống chi ngày mai còn có chuyện phải xử lý, không thể không bảo Mộc Đào Đào đi nghỉ ngơi sớm mốt chút.
"Ừm! Được! Tử Liệt ca ca ngủ ngon!" Hôm nay nàng đi một đoạn đường rất dài, giữa đường lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, vừa nghe Trần Tử Liệt nói trễ nàng cũng cảm thấy quả thật có một chút mệt mỏi.
Còn trong một gian phòng khác Vân Kỳ rất buồn bực, không phải là cứu nàng một lần, thế nào hiện tại lại quen như vậy chứ hơn nửa đêm vẫn còn nói chuyện, ngược lại mình chính thức trở thành như người ngoài, khiến trong lòng hắn vô cùng không thoải mái, nhưng vẫn chú ý động tĩnh căn phòng đối diện từng khắc, nghe đối diện có tiếng mở cửa liền vội vàng kéo cửa ra, rồi lại làm bộ bình tĩnh, làm bộ như rãnh rỗi đi ra ngoài.
"Trần huynh, thật là đúng dịp nha, thế nhưng ngươi vẫn là không ngủ không bằng chúng ta đi xuống uống hai chén!" Nhưng thật ra là nghĩ thăm dò Trần Tử Liệt một chút, cũng muốn cảnh cáo hắn không được đi gần Mộc Đào Đào như vậy, chủ yếu là nhìn hắn không vừa mắt.
"Được, Vân huynh xin mời!" Trần Tử Liệt chắp tay, làm ra một tư thế xin mời, thân thể hơi nghiêng mời Vân Kỳ đi trước, thật ra thì Vân Kỳ hiểu rõ chút tâm tư của Trần Tử Liệt, chỉ là không muốn vạch trần hắn mà thôi, hơn nữa nghe Mộc Đào Đào nói hắn và sư phụ hắn cứu nàng, trả lại cho nàng rất nhiều bạc, đối với nàng vô cùng tốt chăm sóc mọi mặt, chỉ với việc bọn họ cứu Mộc Đào Đào hắn đối với họ vô cùng cảm tạ.
Hai người vừa mới ngồi vào chỗ của mình Vân Kỳ lập tức lên tiếng gọi tiểu nhị: "Mang tới một bầu Trần Nhưỡng Nữ Nhi Hồng mười năm và một ít đồ nhắm!"
"Hai vị khách quan chờ, lập tức tới ngay!" Nói xong xoay người đi ra phía sau phòng bếp an bài.
"Nghe giọng của Trần huynh không giống như là người Thanh Tiêu quốc nha?" Tuy nói là nghi ngờ, nhưng là vừa giống như là khẳng định Trần thuật (nói lại).
"Ha ha, quanh năm bôn ba bên ngoài, bây giờ ngay cả giọng nói cũng không giống!" Trần Tử Liệt nửa thật nửa giả nói.
"Đây cũng là, này Trần huynh có thể lấy vợ?" Điểm này vô cùng quan trọng, nếu như hắn lấy vợ, hắn nhất định sẽ không để cho Mộc Đào Đào theo hắn qua lại nhiều, nếu như không có cưới vậy hắn trực tiếp không để cho Mộc Đào Đào có tiếp xúc với hắn, tại sao? Chính hắn cũng không rõ, dù sao thì chính là không thoải mái.
"Một người quanh năm ở bên ngoài lấy vợ không phải chà đạp người ta sao?" Nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một hớp, ánh mắt kiên định quét về phía Vân Kỳ, trong lòng một hồi buồn cười, tiểu tử này tám phần là thích tiểu thư nhà hắn, cho là mình cũng giống như hắn, ở chỗ này dò ý tứ nữa, chỉ là nhìn dáng vẻ hắn còn chưa phát hiện chính hắn cũng thích Mộc Đào Đào, đang ở giai đoạn u mê.
"Ngươi không phải là ở kinh thành đều có sản nghiệp ư, cũng coi là sự nghiệp thành công rồi, người trong nhà đều không thúc giục sao?" Nghĩ thầm mình không vội, người trong nhà nên sốt ruột đi, hơn nữa nhìn bộ dáng của hắn khoảng chừng hai mươi rồi, với tuổi này còn chưa có lấy vợ sinh con không phải là nơi đó có bệnh đi, nghĩ tới đó ánh mắt nhìn nghiêng giống như nhìn chỗ nào đó giữa hai đùi Trần Tử Liệt.
"Khụ khụ, khụ khụ, , , , " Trần Tử Liệt nhìn ánh mắt Vân Kỳ, lập tức sặc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nghĩ thầm người nọ suy nghĩ quá nhiều nha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]