Editor: Voicoi08
“Cốc cốc, cốc cốc cốc, tiểu thư, muội tỉnh chưa?” Trời đã sáng rồi, Trần Tử Liệt xử lí xong công việc ở song bạc về không nhìn thấy Mộc Đào Đào, hắn không thể không đi lên gọi nàng xuống ăn cơm, đói đến mức bị bệnh dạ dày cũng không phải chuyện có thể đùa giỡn.
“Ừ, . . ., muội tỉnh rồi, nhưng muội không mặc được bộ quần áo này.” Thật ra lúc Trần Tử Liệt gõ cửa thì Mộc Đào Đào cũng mới tỉnh dậy, cô nghĩ cô không biết mặc quần áo ở cổ đại nên chỉ có thể cầu cứu Trần Tử Liệt.
“Vậy tiểu thư chờ một chút, tôi đi tìm cho tiểu thư một nha hoàn.” Hiện tại, nghe thấy giọng nói mềm mại của Mộc Đào Đào, Trần Tử Liệt hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ rối rắm của nàng, hắn cười cười nhận mệnh xoay người đi ra ngoài tìm nha hoàn cho nàng, quần áo ở cổ đại thật sự quá phiền toái, ngay cả hắn cũng chưa quen đâu, nói gì đến Mộc Đào Đào.
“A. Được, nhưng mà ca ca đi nhanh lên một chút, bụng muội đã đói đến mức xẹp lại rồi.” Mộc Đào Đào suy nghĩ một chút lại nói với Trần Tử Liệt.
“Biết rồi. Ta sẽ về ngay lập tức.”
Một lát sau, Trần Tử Liệt tìm về cho nàng một tiểu cô nương khoảng mười ba mười bốn tuổi, dáng vẻ thanh tú, chỉ là có chút gầy, nhìn qua giống như trải qua một thời gian dài sống trong tình trạng không đủ dinh dưỡng.
“Cạch. ..” Tiểu nha đầu đẩy cửa bước vào, đi đến cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-lanh-lung-the-tu-dang-yeu/3186587/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.