“Cởi quần áo của nàng ra.” Đoàn Chính Trung không để ý đến sự cầu xin tha thứ của nàng ta, thản nhiên nói.
Ban đầu Cầu Mộ Quân còn suy nghĩ ‘cảm nhận mùi vị của cẩu tiên’ là gì, ngoại trừ làm chín thịt còn có ý nào khác sao.Đến khi nghe thấy hắn nói cởi quần áo nha hoàn kia nàng mới kinh hãi nhớ tới một người.
Vào thời Nam Bắc triều, Lưu Tử Nghiệp (1) thường bắt cung nữ hoang dâm cùng chó hoặc dê, ai không theo lập tức chém đầu. Khi đọc được trong sách, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi có kẻ nào lại có thể làm như thế.
Bây giờ chẳng lẽ Đoàn Chính Trung muốn...... để chó đến làm nhục nha hoàn này? Cầu Mộ Quân không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Những người được quản gia gọi đến đã bắt đầu cởi quần áo của nha hoàn kia.Nha hoàn khóc lóc cầu xinnhưng Đoàn Chính Trung vẫn mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt.
“Lão gia......” Cầu Mộ Quân thật sự không nhịn được.Nàng đang định cầu xin nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung thì lập tức không nói ra lời. Hắn không nói gì, thậm chí cũng không có biểu tình đáng sợ, nhưng nàng đọc được suy nghĩ của hắn: Ngươi cho rằng ngươi có tư cách cầu xin sao?
“Lão gia, đừng mà...... Nô tỳ không dám nữa......”
“Van cầu ngài, lão gia......”
Nha hoàn khóc lóc dập đầu trên mặt đất, nhưng dù đập đầu đến chảy máu cũng không nhận được một ánh mắt không đành lòng của Đoàn Chính Trung.
Cầu Mộ Quân thấy nha hoàn bị cởi chỉ còn áo trong mà Đoàn Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/181645/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.