Máu đen văng khắp nơi, thân mình con chó bị nàng chém thành hai đoạn, phần sau đổ xuống đất, nửa đầu còn mở to mắt động đậy. Ruột cùng nội tạng từ nửa kia rơi ra. Trên lưng nha hoàn, trên váy của nàng toàn là máu. Cầu Mộ Quân vô lực ngồi phịch xuống đất. Hình ảnh này khiến tất cả mọi người kinh sợ, ngay cả quản gia đều cúi đầu lén liếc nhìn biểu tình trên mặt Đoàn Chính Trung. Ngoại trừ tiếng nức nở của nha hoàn, bốn phía im phăng phắc. Sau đó nàng nghe thấy Đoàn Chính Trung nói:“Dìu phu nhân vào trong phòng, nha hoàn này trước mắt giam lại.” Trong đầu Cầu Mộ Quân vẫn nhớ đến hình ảnh thân mình con chó bị cắt thành hai đoạn, hốt hoảng hồi lâu mới ý thức được mình vừa làm gì. Quan trọng không phải nàng giết một con chó mà là nàng đắc tội Đoàn Chính Trung. Hắn có thể để cho một con chó đến ô nhục nha hoàn đắc tội hắn, sao có thể dễ dàng buông tha nàng? Sau khi tất cả nha hoàn ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình nàng, Cầu Mộ Quân ngồi ở trên giường nhìn cửa sổ đang mở, thậm chí có xúc động muốn nhảy ra từ cửa sổ. Nhưng trốn cũng không phải con đường ông trời cho nàng, nàng cũng trốn không thoát, cho nên chỉ có thể đối mặt. Trong lúc nàng lo lắng đến độ nghe được tiếng tim đập của chính mình, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân trầm ổn giống như tối hôm qua nàng nghe được ở dưới khăn voan. Đoàn Chính Trung đi vào, sau đó bị đóng cửa, không ai đi theo phía sau hắn. Cầu Mộ Quân vội lùi vào góc. Hắn chậm rãi đến gần nhìn nàng chằm chằm, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng. Một bàn tay trắng nõn thon dài xoa mặt nàng, từ cái trán đến hai má, giống như người yêu lâu ngày xa cách. Đột nhiên “Bốp” một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên, Cầu Mộ Quân ngã xuống giường, đầu óc ông ông. Lâu sau nàng mới biết được mình đã trúng một cái tát, một cái tát rất mạnh, làm cho nửa bên mặt cũng mất đi cảm giác. Mu bàn tay nhẹ nhàng lau qua khóe miệng, dính vào một giọt máu tươi. “Bây giờ ngươi cảm thấy nên trừng phạt nha hoàn kia thế nào?” Đoàn Chính Trung từ trên cao nhìn xuống nàng hỏi. “Ngươi cởi quần áo của nàng trước mặt mọi người, trừng phạt vậy là đủ rồi.” Cầu Mộ Quân nói. Nàng vừa nói xong, tóc đã bị túm lấy tiếp theo bên tai lại truyền đến một tiếng “Bốp”. Nàng lại một lần nữa ngã xuống giường. Nàng nằm trên giường quay sang nhìn hắn nói:“Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta, ta là phu nhân của ngươi, là Hoàng Thượng ban hôn. Nha hoàn trong phủ phạm vào sai lầm, chẳng lẽ ta nói ra ý kiến của mình cũng không được sao?” Đoàn Chính Trung cười hai tiếng, nâng cằm nàng lên nói:“Phu nhân? Ngươi nói ngươi là phu nhân của ta? Ta đã quên. Ngươi đã là phu nhân của ta vậy cũng phải làm việc phu nhân nên làm chứ.” Đoàn Chính Trung quay đầu lại gọi:“Người đâu.” Sau khi nha hoàn vào cửa hắn nói:“Đi lấy dây thừng đến.” Nha hoàn không dám ngẩng đầu, chỉ “dạ” một tiếng rồi rời đi. Dây thừng lập tức được đưa tới trên tay Đoàn Chính Trung, nha hoàn lại rời khỏi phòng. Cầu Mộ Quân nhìn dây thừng trên tay hắn, sợ hãi lùi vào góc giường nhưng lại bị hắn túm được chân kéo về. Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười nói:“Phu nhân, chúng ta động phòng, được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]