Editor: mèomỡ
Đoàn Chính Trung rời khỏi ngực nàng ngẩng đầu, hít sâu một hơi, sau đó giúp nàng kéo lại quần áo
Chải tóc xong, Đoàn Chính Trung lại nhìn trên người nàng, nhặt hai sợi tóc không biết là của nam hay nữ dính trên người nàng xuống, hai người nhìn nhau, đi ra khỏi phòng.
Lúc trở về, đi tới cửa cầu thang, Cầu Mộ Quân nhìn hắn quần áo không chỉnh, hỏi:“Chàng không ra đi sao?”
Đoàn Chính Trung nói:“Ta sẽ đi ra ngoài từ nơi khác.”
Nói xong, hai người lại nhịn không được ôm chặt nhau, sau đó Đoàn Chính Trung giúp nàng xoay mở cơ quan, để cho nàng đi ra ngoài.
Cầu Mộ Quân đi ra được vài bước, đang định bước lên nhã gian chữ thiên, đột nhiên nghĩ tới, quay đầu hỏi:“Sao chàng có thể đến bí thất của trà quản này?”
Đoàn Chính Trung cười nói:“Là ta mở, lúc trước cũng là ta tìm người xây.”
Vẻ mặt Cầu Mộ Quân sợ hãi than một tiếng, nhìn hắn từ đầu đến chân một lần, nhỏ giọng nói:“Có thời gian làm nhiều việc thiện vào, nhiều tiền như vậy!”
Đoàn Chính Trung lại nhịn không được cười nói:“Chờ về sau có thời gian, mua một đống gạo nấu cháo, cho nàng đi làm người lương thiện phát cháo, được không?”
“Được, chàng đi cùng với ta.” Nói xong, hai người cùng cười. Cầu Mộ Quân đi lên nhã gian, Đoàn Chính Trung ở dưới đóng chốt mở lại.
Đi ra ngoài, Cầu Mộ Quân mới đột nhiên cảm thấy hai chân đau đớn, chẳng còn chút sức lực nào, nơi đó cũng cũng khó chịu, làm cho nàng không khép được chân lại.
Xong điuwf, về sau nàng đi đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526069/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.