“Chàng...... Quên đi, vậy vì sao chàng vô sỉ bỏ ta?” Cầu Mộ Quân coi như miễn cưỡng vừa lòng với lời tự bạch của hắn, lại tiếp tục hỏi vấn đề khác.
“Nàng phải biết rằng nguyên nhân chính là nàng thất thân.”
“Đoàn Chính Trung!”
Hắn lại dám quay một vòng trở về! Bọn họ đã đến nước này, hắn còn có cái gì không thể nói cho nàng chứ!
Đoàn Chính Trung cầm tay nàng nói:“Nếu hai ta có thể sống đến cùng, ta sẽ nói cho nàng.”
Cầu Mộ Quân ngẩn cả người, nhìn hắn hồi lâu, tới tiến sát vào trong lòng hắn nói:“Rất nguy hiểm sao? Chúng ta đều rất nguy hiểm sao?”
Đoàn Chính Trung không lên tiếng.
Nhớ tới đã có nhiều người chết như vậy, Cầu Mộ Quân ngẩng đầu hỏi:“Tiểu Nhụy chết có liên quan đến chàng sao?”
Đoàn Chính Trung nói:“Có liên quan, nhưng không phải ta giết.”
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi:“Vậy Cố Dật Lâu?”
Đoàn Chính Trung lắc đầu.
“Cha ta cùng Tư Huyên thì sao?”
Đoàn Chính Trung lại lắc đầu.
Cầu Mộ Quân đột nhiên ôm chặt hắn, nói:“Ta tin tưởng chàng.”
“Chàng biết không? Hắn là giả, không phải Cố công tử thật.” Nàng ở trong lòng hắn lẩm bẩm.
“Biết.” Đoàn Chính Trung đáp.
“Vì sao chàng biết?”
“Bởi vì Cố Dật Lâu đã chết.” Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng nói.
“Chàng làm sao mà biết?” Cầu Mộ Quân cô đơn nói.
“Ai cũng biết. Hơn nữa nàng còn nhớ đến vị hôn phu nhiều năm trước này, chẳng lẽ nàng muốn một chân đạp ba thuyền?” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân nóng nảy, nói:“Chàng bậy bạ! Không được nói như vậy, ta… ta......” Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526068/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.