Khi trời gần sáng canh tư, ta tỉnh giấc.
Trần Sùng Lễ đã không còn ở đó.
Ta khẽ thở dài.
Phù Tang mang nước vào cho ta rửa mặt, sau đó nói:
"Đại ca Sở Ngọc đã dẫn người chặn công tử và đại nhân ở cổng bên. Tiểu thư, chúng ta qua đó ngay chứ? Có lẽ họ vẫn chưa động thủ."
"Được."
Mặt ta giữ vẻ bình thản, nhưng bước chân lại ngày một nhanh hơn. Chỉ đến khi nhìn rõ hai bên đang đối đầu, ta mới chậm dần.
Ta bước đến trước mặt Trần Sùng Lễ. Trong ánh mắt chàng có vài phần chột dạ. Ta mỉm cười với chàng, nụ cười không hề chạm đến đáy mắt:
"Phu quân, chàng định đi như thế này sao?"
Chàng hơi có ý lấy lòng:
"Có phải mang ít đao quá không? Vậy để ta lấy thêm vài thanh nữa."
"Chàng không hiểu ý ta sao?"
Ta hoàn toàn trầm mặt:
"Chàng không có lấy một bằng chứng thuyết phục, lại định trước mặt văn võ bá quan mà g.i.ế.c vương, g.i.ế.c vua. Chàng không sợ bị nước bọt của Ngự sử nhấn chìm sao?"
Chàng cười nhẹ, lắc đầu:
"Ta vốn dĩ sinh ra đã là kẻ ác..."
Ta khẽ tát chàng một cái.
"Chàng nói nhảm! Chàng là người lương thiện nhất mà ta từng gặp."
Đôi mắt ta cay xè, đau nhói:
"Trần Sùng Lễ, chàng yêu ta, chàng yêu mẫu thân của chàng, chàng yêu sư phụ, yêu sư huynh, yêu bách tính thiên hạ, chàng yêu rất nhiều người. Nhưng chàng có yêu chính mình không? Chàng có trân trọng mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744065/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.