Trần Sùng Lễ bị triệu vào cung để hỗ trợ xử lý công việc, đi một lần là mấy ngày không thấy về.
Ban đầu, ta còn có thể mang cơm vào cho chàng, nhân tiện nói vài câu, nhưng chẳng bao lâu sau, ta bị nói là làm phiền việc nghị sự, cửa cung không cho phép ta bước vào nữa.
Lúc đầu ta giận dỗi vài ngày, nhưng dần dần lại nhận ra có điều không ổn.
Ta không còn liên lạc được với Trần Sùng Lễ, cũng không thấy chàng gửi tin tức gì ra ngoài.
Hoàng cung như một chiếc vại khổng lồ, giam chặt chàng ở bên trong.
Giờ đây, chuyện cũ đã yên, tân đế đăng cơ, các ngự sử không còn e dè Trần Sùng Lễ, liên tiếp dâng sớ cáo buộc chàng chuyên quyền nhiễu loạn triều chính.
Tiêu Chân từ năm mười tuổi đã được Trần Sùng Lễ giấu ở Trường Châu, quân đội nơi đó đều nhận lệnh từ chàng.
Nhưng hiện tại, chàng không còn nắm binh quyền, lại bị quần thần nhắm vào.
Chàng đang gặp nguy hiểm!
Sau khi nhận ra điều này, ta vội phái người đến Đoan Dương phủ dò la tin tức, đồng thời gọi Sở Ngọc đến, hỏi hắn có thể bay vào hoàng cung hay không.
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chủ nhân, mục tiêu của chúng ta không phải là trở thành phú hào đệ nhất thiên hạ nữa, mà là làm chủ thiên hạ hay sao?”
Ta trừng mắt nhìn hắn.
Ta còn chưa đợi được người từ Đoan Dương phủ trở về, thì đã nhận được một tin chấn động.
Hạ nhân đi chợ bên ngoài vừa lăn vừa bò tới trước mặt ta khóc lóc: “Phu nhân! Ở chợ đã dán cáo thị, nói rằng giờ Mùi ba khắc ngày mai sẽ c.h.é.m Tả tướng đại nhân!”
Trước mắt ta tối sầm lại.
27
Sở Ngọc lục soát từng nhà lao, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng Trần Sùng Lễ.
Lòng ta chìm xuống đáy vực, nghĩ rằng chắc hẳn chàng vẫn bị giam trong hoàng cung.
Hoàng cung thì sao chứ? Cướp người thì ở đâu chẳng được!
Sở Ngọc sắp xếp kế hoạch chu toàn, nhanh gọn. Chiều hôm đó, chúng ta trà trộn vào đoàn người mua sắm của Ngự Thiện Phòng để vào cung, sau đó thuận lợi lần mò đến Ngự Thư Phòng.
Bên trong Ngự Thư Phòng, Tiêu Chân đang nhồm nhoàm ăn đùi gà.
Ta thay trang phục của một tiểu thái giám, bưng trà lên cho hắn. Đúng lúc vừa rót trà xong, con d.a.o găm giấu trong tay áo liền kề sát cổ hắn.
“Trần Sùng Lễ đang ở đâu?” Ta lạnh lùng hỏi, trong khi Sở Ngọc chờ sẵn ngoài cửa, chỉ cần hắn nói ra vị trí của Trần Sùng Lễ, Sở Ngọc có thể lập tức đi cứu người.
Tiêu Chân nuốt khó khăn miếng thịt, cười hề hề hai tiếng: “Thẩm đến nhanh vậy sao? Lâu lắm không gặp, thẩm chẳng hỏi xem con sống thế nào, thật uổng con gọi thẩm một tiếng nương...”
Ta hỏi lại: “Trần Sùng Lễ đang ở đâu?”
Tiêu Chân thu lại nụ cười: “Sư thúc đến giúp con xử lý chính sự, giờ này dĩ nhiên đang làm việc trong Nghị Sự Các rồi.”
Ta mất hết kiên nhẫn: “Tiêu Chân! Chàng là sư thúc ngươi! Sao ngươi lại đối xử với chàng như vậy?”
“Không phải,” Tiêu Chân nhíu mày, “Thúc ấy tự nguyện mà, con đối xử với thúc ấy thế nào cơ chứ?”
“Chiếu chỉ xử tử Tả tướng, chẳng phải do ngươi ban xuống sao?”
Tiêu Trinh nuốt nước bọt: “Là con.”
Lòng ta quặn thắt: “Sao ngươi lại muốn g.i.ế.c chàng?”
Hắn có vẻ bực bội: “Các thúc thúc của con đều c.h.ế.t hết, người ngoài không biết nội tình, ai cũng nghĩ con hẹp hòi không dung được người tài. Cái tiếng xấu này phải có ai gánh chứ, con không gánh đâu.”
“Ngươi!” Ta giận đến phát run, suýt nữa đ.â.m hắn một d.a.o thì ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói quen thuộc: “Các người đang làm gì vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]