Trần Sùng Lễ lại hỏi:
"Sử quan đâu?"
Một lão sử quan run rẩy giơ tay lên.
Chàng bước đến gần, lạnh nhạt nói:
"Sách sử từ sau năm Cảnh Càn thứ ba mươi sáu, ông xé ra viết lại cho ta."
Râu của lão sử quan rung bần bật:
"Chuyện này... chuyện này..."
Trần Sùng Lễ không muốn phí lời, rút bạch đao ra:
"Viết được hay không?"
Sử quan trẻ bên cạnh bịt miệng lão sử quan, gật đầu lia lịa với Trần Sùng Lễ:
"Viết được, viết được!"
Chàng quay sang nhóm Ngự sử đứng cạnh:
"Trước khi vụ án được xét xử xong, các người im miệng, có làm được không?"
Ngự sử là hạng cứng cỏi nhất, phải qua nửa tuần hương mới chịu gật đầu.
Trần Sùng Lễ hài lòng nhìn quanh đại điện, nói tiếp:
"Hiện tại cần bắt giữ các nghi phạm liên quan đến vụ án. Những ai không liên quan, mời rời đi."
Ta là người đầu tiên bước ra ngoài, bởi ta biết, chàng không muốn ta nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu.
Khi đã ra khỏi đại điện, ta bảo người mang vào chiếc hòm chứa những thanh đao mà Trần Sùng Lễ đã mài nhiều ngày.
Mài lâu như thế, tốt nhất là dùng cho hết.
25
Vụ án của tiên thái tử và vụ án Lục Châu đã được tra rõ. Sau khi công bố ra thiên hạ, bách tính đều đau xót, cả nước chìm trong bi ai.
Sau khi hung thủ thật sự đều bị trừng trị, lòng dân phẫn nộ dần lắng xuống.
Tiêu Chân lên ngôi hoàng đế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744066/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.