Cuối cùng, ánh mắt oán hận của nàng như hóa thành lưỡi kiếm sắc nhọn, nhắm thẳng vào ta: "Ta muốn g.i.ế.c ngươi... ta muốn g.i.ế.c ngươi..."
Huệ Thông vội vàng hô lớn: "Đừng kích động!"
Khi nàng lao về phía ta, sát thủ mà nàng thuê lại đổi hướng mũi kiếm, c.h.é.m rơi một cánh tay nàng.
Sở Ngọc tiến tới cởi trói cho ta: "Chủ nhân, người chịu khổ rồi."
Trước đó, hắn vui mừng đến tìm ta, nói rằng Ảnh Các cuối cùng cũng nhận được một đơn lớn. Ta hỏi mục tiêu là ai, mắt hắn sáng lên: "Là người. Chủ nhân, người phối hợp chút nhé."
Ta đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trì Uyển đang đau đớn gào khóc: "Trước khi thuê sát thủ, sao không hỏi xem chủ nhân của bọn họ là ai? Trì Uyển, ngần ấy năm rồi, ngươi vẫn không dùng não."
Ta tiếc nuối lắc đầu, rồi cúi xuống, bóp cằm nàng, sửa lời nàng: "Trần Sùng Lễ không phải là quái vật. Hắn lương thiện hơn ta nhiều. Kiếp sau, ngươi nên học cách nhìn người bằng tâm."
Tay ta trượt xuống, siết chặt lấy cổ nàng: "Ta đã phân vân rất lâu, có nên tha cho ngươi không. Ban đầu nghĩ, nếu không tìm được ngươi thì thôi. Nhưng ngươi lại tự xuất hiện. Vậy, ta cũng chẳng còn cách nào. Hãy trách cha mẹ ngươi, họ tạo nghiệp, họa lây đến con."
Khi ta đứng dậy, Trì Uyển đã im lặng ngủ thiếp đi.
Ta quay sang Huệ Thông, ánh mắt hiền hòa: "Đại sư, những chứng cứ, thư từ, tranh vẽ, phiền ngài mang đến cho ta xem."
Lão run rẩy bước đi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744063/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.