Hắn nhếch môi cười, ánh mắt đen thẳm vừa chính vừa tà, khẽ thổi hơi bên tai ta, nói nhỏ:
“Sức hút của ta ra sao, phu nhân thử một chút sẽ rõ.”
“Ư...” Ta chỉ kịp thốt ra một âm tiết thì đã bị một lực không thể chống lại áp xuống giường. Ngay sau đó, một cảm giác mềm mại đã phủ lên môi và cả hàm ta.
Nửa đêm gió nổi, tiếng gió rít ngoài cửa sổ không ngừng.
Bên trong phòng, mây mưa triền miên.
Mọi chuyện kết thúc, ta gối đầu lên n.g.ự.c Trần Sùng Lễ, mệt đến mức không thể nhúc nhích.
Nhưng nói chuyện thì vẫn được:
“Bắt được người chưa?”
“Ừ,” Trần Sùng Lễ đáp, “Đang thẩm vấn.”
Ta hứng thú, lật người lại, chống cằm lên n.g.ự.c hắn:
“Ta phát hiện một cách thẩm vấn rất hay, chỉ là chi phí hơi cao một chút.”
Hắn cười khẽ:
“Cho người uống canh nấm sao? Nếu Đoan Dương biết, sẽ không vui đâu.”
Ta bĩu môi, trừng hắn:
“Ta cũng chỉ muốn trả thù giúp chàng thôi. Ai bảo Trì Uyển dùng lạc để hại chàng.”
Hắn hơi ngừng lại, quay đầu đi, nhỏ giọng nói:
“Khuya rồi, chúng ta ngủ trước đã.”
17
Mấy ngày sau, hiếm có dịp ta nhận được lời mời từ Đại sư Huệ Thông.
Nhìn thiệp mời, ta đầy vẻ hoài nghi.
"Tiểu thư, lúc trước người từng nói, nếu Công chúa Đoan Dương đối xử tử tế với người, người sẽ tặng hắn một món quà khác."
"Phải không?" Ta trầm ngâm hồi lâu, rồi đáp, "Đã là thương nhân, phải trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744061/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.