Ta ngẩn người một chút, rồi lập tức hiểu ra, mỉm cười bừng tỉnh:
“Có, còn có một miếng ngọc bội hình con thỏ.”
“Vậy… sao chưa từng thấy nàng đeo? Không thích à?” Hắn cúi đầu, giọng điệu cẩn thận lại đầy căng thẳng.
“Sao có thể—?” Ta cố ý kéo dài giọng, “Sao có thể không thích? Miếng ngọc bội người ta thích tặng cho, ta đương nhiên yêu thích vô cùng.”
Hắn đột ngột ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn chằm chằm vào ta:
“Nàng! Nàng… nàng thích sư…”
Chưa kịp để hắn nói xong, ta đã đưa ngón tay chặn môi hắn, buộc hắn ngậm miệng:
“Sư cái đầu chàng ấy. Miếng ngọc bội chẳng phải chàng nhờ sư huynh đưa cho ta sao?”
Không gian và thời gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này.
Trong chớp mắt, sự hoang mang trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ của sao trời.
“Trần đại nhân, một miếng ngọc bội mà cũng phải nhờ sư huynh chuyển giao, chàng không thấy mất mặt sao?”
12
Phủ công chúa Đoan Dương nằm sát bờ sông Tế Minh. Mỗi năm vào tiết Đoan Dương, nàng đều tổ chức một cuộc đua thuyền rồng, không chỉ mời quan lại quý tộc mà còn rộng rãi mời cả bách tính ở Lâm An, bất kể là sĩ, nông, công, thương đều có thể đến chung vui.
Phần thưởng cũng không thiếu, nàng gần như dùng mọi cách để rải tiền. Mỗi năm một lần, không biết đã nuôi sống bao nhiêu kẻ ăn xin và dân nghèo khổ.
Do đó, sau lễ hội luôn có một khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744058/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.