Hồi nhỏ, Trần Sùng Lễ là một đứa trẻ cô độc và ít nói.
Dưới sự chỉ đạo của cha và kế mẫu, Trì Uyển cố ý tiếp cận hắn. Người lớn đều nghĩ bọn họ chơi với nhau rất hòa thuận, chỉ có ta biết, Trần Sùng Lễ từng giây từng phút đều phải nhẫn nhịn.
Khi chịu đựng đến cực hạn, hắn sẽ dùng nắm đ.ấ.m đập vào đầu mình, gương mặt dữ tợn, gân xanh nổi lên, cùng với tiếng gầm khàn xé ruột gan.
Ta tình cờ phát hiện bí mật này.
Vậy nên, ta lấy cành liễu bện thành một chiếc mũ, lén lút đưa cho hắn, bảo rằng lần sau khó chịu, hãy đội chiếc mũ này rồi đánh, như vậy chỉ đau tay, mà đầu thì không sao.
Vừa giải tỏa được nỗi khổ, lại không tổn thương đến đầu óc.
Ánh mắt hoang dại như sói con của hắn dán chặt lên ta. Ta cũng không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào hắn, không hề nao núng.
Hồi lâu, hắn nhận lấy. Những ngày sau đó, hắn dùng rất thuận tay.
Sau này, vào một ngày xuân ấm áp, ta đòi hắn ba lượng bạc làm tiền công.
Hắn đưa ta mười lượng.
Đó là số tiền đầu tiên ta kiếm được.
Ta sẽ ghi nhớ hắn cả đời.
10
Đêm khuya se lạnh, ta không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Giấc ngủ rất chập chờn, khi mở mắt ra, Trần Sùng Lễ đã ngồi dậy, đang khẽ khàng đắp áo cho ta.
Ta giữ lấy tay hắn:
“Đỡ hơn chưa?”
Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm mà trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744057/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.