Ta giơ tay tát nàng ta một cái.
"Ngươi sai rồi. Chuyện này không liên quan đến Trần Sùng Lễ. Ta đơn thuần chỉ vì ghét ngươi, ghét đến cực độ, không bao giờ muốn chung chồng với ngươi."
Nàng ta ôm mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ căm hận không che giấu:
"Vậy thì được, tỷ, chúng ta hãy xem ai cao tay hơn."
Vừa nói dứt lời, ánh mắt nàng ta lóe lên, liền hét to rồi ngã xuống đất, nước mắt tuôn ra, đầy ai oán:
"Tỷ ơi, muội chỉ muốn mang bát canh cho tỷ phu thôi, sao tỷ lại đánh muội?"
Ta cứng người, quay đầu nhìn, đúng lúc thấy Trần Sùng Lễ bước ra từ bóng tối.
Hắn đứng trước mặt ta, mặt không biểu cảm.
Sau lưng, Trì Uyển nức nở, giọng ngọt ngào:
"Tỷ phu, đừng trách tỷ ấy."
Ánh mắt Trần Sùng Lễ hơi ảm đạm, hắn dừng lại một lúc, vòng qua ta, dịu dàng nói với Trì Uyển đang ngồi dưới đất:
"Biết nàng ấy ghét ngươi, sao không tránh xa một chút."
"Phu nhân," hắn lại nói, "viện của muội muội nhỏ quá rồi, đổi cho nàng ấy một nơi lớn hơn, chuyển đến Lãm Nguyệt Các gần chỗ ta. Sắp xếp ngay đi."
Dứt lời, hắn rảo bước đi thẳng, không nhìn ta lấy một lần.
Ta thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng đang khuất dần của hắn, quay sang nhìn Trì Uyển.
Nàng ta toàn thân nhếch nhác, nhưng trong mắt lại là vẻ đắc ý không giấu được.
Ta cười nhạt, phất tay áo rời đi:
"Mong rằng sau khi soi gương, ngươi còn có thể cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744053/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.