Sau lưng, nàng không giữ mặt mũi nữa, quay ra mắng ta.
Nàng gọi ta là "xấu xí", giống như món bánh *Vân Phiến* do nhũ mẫu của nàng làm; nàng bảo ta "vô lễ", giống như con mèo vằn thường phớt lờ nàng. Những lời đó mỗi lần đều khiến ta bật cười, làm nàng tức đến mức không nói được thêm. Các thị nữ của nàng luống cuống, không biết nên giúp nàng mắng ta hay dỗ nàng đang sắp khóc.
Thật thú vị.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi bật cười.
Tới nơi, ta vừa xuất hiện liền bị các phu nhân vây lại.
"Trần Phu nhân, bộ y phục này là từ Lăng Lung Các đúng không? Sáng nay ta gặp đại nhân nhà tỷ, thấy y phục của ngài ấy giống hệt bộ tỷ mặc."
Ta mỉm cười gật đầu:
"Đúng vậy, thợ thêu của Lăng Lung Các có ý tưởng độc đáo, thiết kế bộ đồng phục phu thê này. Ta thấy ý nghĩa và kiểu dáng đều rất đẹp nên đã mặc thử, mong mọi người đừng chê cười."
"Chê gì đâu, hai vợ chồng tỷ ân ái thế này, chúng tôi còn ghen tị không kịp."
"Phải đấy, khắp kinh thành làm gì tìm được ai như Trần đại nhân, yêu vợ như mạng sống chứ!"
"Phu quân nhà ta ấy à... Thôi, ta không muốn nói nữa..."
Mọi người đang trò chuyện rôm rả, Công chúa Đoan Dương rực rỡ bước ra.
Chói đến mức làm ta muốn lóa mắt.
Nàng mặc một bộ trang phục mới của Tàng Xuân Cư, đầy những châu báu vàng bạc, nhìn qua đã biết vô cùng đắt đỏ.
Không trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744054/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.