Ta đến đưa ô cho hắn, vì dạo gần đây hắn luôn ám chỉ rằng ta không đủ chu đáo.
Chiếc ô cuối cùng không được đưa.
Sau khi hắn rời đi, ta bước lên kiểm tra, lập tức giận điên người.
Đồ ngốc này! Đúng là hồ đồ!
Hung khí mà cũng để lại hiện trường, không cứu được nữa rồi!
Ta và tỳ nữ Phù Tang vừa chửi vừa thu dọn hậu quả giúp hắn. Lý do đơn giản là, con d.a.o này mua từ cửa hàng của ta, thiết kế tinh xảo, bán rất chạy.
Nếu để người ta biết con d.a.o dùng để nấu ăn lại thành hung khí… cửa hàng của ta còn mở được nữa sao!
Nghĩ đến chuyện cũ, tâm trạng ta không vui, trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ một cái.
Hắn đang đưa cả đĩa nho đã lột sẵn vỏ đến gần ta, đôi mắt lớn vô tội chớp chớp: “Ta và muội muội nàng là thanh mai trúc mã, vốn có hôn ước, nay nàng ấy chỉ xin làm thiếp…”
Ta đập bàn đứng dậy, giận sôi gan: “Trần Sùng Lễ, ngươi nằm mơ đi!”
Hắn lại cười, ánh mắt trong sáng: “Phu nhân, nàng đang ghen sao?”
02
Nàng ta đến tìm người thân, làm ầm ĩ cả lên.
Giữa ban ngày ban mặt, ta không tiện đuổi Trì Uyển đi ngay, đành nhẫn nhịn chờ đến tối rồi tính sau.
Đến giờ cơm tối, trên bàn xuất hiện một món ‘Ngư Đình Cao’ mà Trần Sùng Lễ sai người mang đến, đó là món điểm tâm nổi tiếng ở quê nhà, ta thích nhất. Mỗi khi hắn cảm thấy có lỗi, thường dùng thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta/3744052/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.