May thay, ngay lúc không biết nên trả lời thế nào, giọng nói của bác quản gia đã truyền đến, cứu nguy cho Hướng Mạn. 
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đứng dậy, mời Lệ Tuyết cùng vào ăn sáng với mình. Chỉ là sau khi làm ra hành động này, cô lại cảm thấy bản thân thật ngốc. Hiện tại, người đứng trước mặt cô mới là chủ căn nhà này! 
Lệ Tuyết bật cười trước dáng vẻ bối rối đến quýnh lên của Hướng Mạn. Nắm lấy tay cô, bà kéo cô vào trong phòng ăn. 
"Mau đi thôi. Để lâu, đồ ăn sẽ nguội mất." 
"V... vâng ạ!" 
... 
Trên bàn ăn Lệ Tuyết thao thao bất tuyệt mà hỏi Hướng Mạn, dường như không một chút ngơi nghỉ. 
"Con thích ăn thịt gà không? Có thích uống sữa không? Có dị ứng với món nào không? Có ăn được hành tây hay lá thơm nào không?" 
Hướng Mạn ngồi ở bên cạnh ăn bữa sáng mà trái tim như muốn rơi ra khỏi lồng ngực. Ăn uống thế này áp lực quá. Cô thật sự nuốt không trôi! 
Hướng Mạn cười trừ: 
"Bác, một lát nữa chúng ta thảo luận vấn đề này được không ạ? Con... con thấy nếu còn không ăn, thức ăn sẽ nguội cả mất." 
"À ừ... ăn đi, ăn đi." 
Lệ Tuyết cười gượng một cái, xua xua tay nói. 
Bà kích động như vậy, chẳng phải vì phát hiện ra cô bé bên cạnh chính là thần tượng của mình bấy lâu nay sao. Tống phu nhân tuy đã có tuổi, song tâm hồn vẫn còn là một thiếu nữ. Đam mê tiểu thuyết ngôn tình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966447/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.