Tối hôm đó. 
Tại quán bar trung tâm thành phố. 
"Cái gì?" Thiệu Phong đứng bật dậy, không tin vào tai mình. Hai mắt anh ta mở to, kinh ngạc lên tiếng: "Mày... mày muốn mua cô bé ấy hả? Từ chính tay cha mẹ nuôi luôn sao?" 
"Ừ. Dù sao bọn họ cũng đâu có yêu thương gì cô ấy." 
Tống Khương nuốt xuống một ngụm rượu, chậm rãi trả lời. Thứ dịch lỏng cay xè khiến dạ dày hắn cuộn trào, đắng nhưng lại không thể ngừng. Giống như khi hắn yêu cô vậy. Không thể nào ngừng nghĩ về cô. 
Mạc Đình Cảnh nhìn dáng vẻ của Tống Khương, thấp giọng cười một tiếng. Nhìn hắn điên cuồng như vậy, Mạc thiếu đột nhiên nhớ lại quãng thời gian theo đuổi bà xã đầy cuồng nhiệt. Đình Cảnh nheo mắt, khóe miệng hơi nhếch lên. 
"Đã yêu thì cứ đâm đầu thôi. Rất giống tôi của năm đó." 
"Chú, cháu theo đuổi người yêu, tuyệt đối sẽ không giống chú. Mất hết mặt mũi!" 
Tống Khương nhìn người đàn ông lớn hơn mình mười tuổi, đáy mắt ánh lên sự khinh thường. Năm đó Mạc Đình Cảnh theo đuổi Bối Mạt, vất vả ra sao, buồn cười thế nào, hắn đều thấy rõ. Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không giống như ai kia, vứt cả liêm sỉ để rước vợ về nhà. 
Thiệu Phong giật giật khóe miệng: "Này, tôi nói, chúng ta đến đây uống mấy chén. Không phải đến để bàn chuyện yêu đương." 
Hắn cười khẩy: "À, thực xin lỗi. Quên mất anh vẫn chưa có người yêu." 
Thiệu Phong nén giận, mắng thầm trong lòng: Con mẹ nó! Chú mày cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966450/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.