Cha mẹ? 
Hai chữ đơn giản đánh mạnh vào tâm trí Hướng Mạn. Bên tai vang lên tiếng ù ù, đầu óc choáng váng. Cô nhíu mày, lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước. Dường như cơ thể cô từ chối tiếp nhận thông tin này. 
Bộp! 
Hộp cơm từ trên tay rơi xuống đất khiến cô hoảng hốt, quýnh lên, không chút do dự ngồi xổm xuống đất. Nắp hộp bị bật mở, thức ăn đều rơi vãi ra sàn nhà. Lòng cô trùng xuống. 
Bản thân quá vô dụng! 
Ngay cả việc nhỏ nhặt như đưa cơm, cô cũng làm không xong. 
Hướng Mạn cúi đầu, hạ mắt. Hàng lông mi dài khẽ run, xinh đẹp như cánh bướm. Có lẽ bởi vì quá chú tâm vào phiền phức bản thân gây ra, cô chẳng hề nhận ra trước mặt mình đã xuất hiện thêm một người. 
Tống Khương im lặng nhìn cô, quan sát hồi lâu, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng bất đắc dĩ. Khom lưng bế xốc cô lên, ôm vào lòng, nện từng bước vững chãi trên nền đất lạnh. Vừa đi, hắn vừa ra lệnh cho thư ký riêng: "Cho người dọn dẹp sạch sẽ." 
"Vâng!" 
... 
Tống Khương đem người đặt xuống ghế sofa, sau đó liền ngồi xuống bên cạnh. Hắn chăm chú nhìn cô gái nhỏ từ đầu đến cuối vẫn một mực cúi đầu, bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy góc váy. Xoa đầu an ủi, Tống thiếu cất lời. 
"Mạn, ngẩng đầu lên." 
Đổi lại chỉ là cái lắc đầu yếu ớt. 
Hướng Mạn không dám ngẩng đầu nhìn Tống Khương, lại càng không dám đối mặt với hiện thực cô suy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966445/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.