Thư ký bày ra dáng vẻ chán chẳng muốn nói, trên mặt đã viết rõ câu "tôi đến lạy ông rồi". Tống Khương không quá để tâm đến sự bất lực của cấp dưới. Hắn nhìn đồng hồ, ước tính thời gian Hướng Mạn đến đây, sau đó liền vùi đầu vào công việc. 
... 
"Mạn Mạn, con không cần phải ngày ngày đội nắng đi mưa để đem cơm cho thằng nhóc kia đâu." 
Lệ Tuyết đi theo từng bước chân của Hướng Mạn, không đành lòng lên tiếng. Từ sau khi biết cô là thần tượng bản thân hâm mộ bấy lâu nay, Tống phu nhân cưng cô như cưng con ruột, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. 
Lệ Tuyết yêu quý Hướng Mạn, một phần bởi con chữ của cô chiếm được tình cảm của bà, một phần bởi tính cách mạnh mẽ của cô. Có thể kiên trì trải qua một tuổi thơ đau thương, đây đã là một kì tích rồi. 
Hướng Mạn nở nụ cười, làm ra động tác gồng cơ, vui vẻ nói: "Cháu ở nhà cũng chán lắm. Với lại, làm nhiều thành thói quen rồi ạ." 
Bà nghe xong mà chạnh lòng. Khổ cực như vậy mà cũng có thể biến thành thói quen, vẫn có thể lạc quan như vậy, đúng là cô gái tốt. Thằng nhóc nhà bà phải tu tám kiếp mới tìm được một cô gái như thế! 
Lệ Tuyết vẫn tiếp tục nói: "Để bác bảo quản gia đi thay cháu." 
"Dạ... thôi ạ. Cháu muốn tự đem nó đến." 
Tống phu nhân thấy không thể lay chuyển quyết định của cô, thở dài một cái, chậm rãi đề nghị: 
"Thế để bác đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966434/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.