Lời này của Tống Khương triệt để phá hủy hết mặt mũi của người phụ nữ kia. Khuôn mặt cô ta đỏ bừng, trong mắt hắn, đã xấu lại càng xấu hơn. 
Nhìn không nổi nữa, Tống Khương nhíu mày, xoa xoa ấn đường, không nhanh không chậm gọi thư ký đến "tiễn khách". 
Giải quyết phiền phức xong xuôi, hắn mới hạ mắt, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh. Thoáng chốc rơi vào trầm tư, hắn vươn tay nâng cằm cô lên, ép cô đối diện với hắn. 
"Em cứ để bị bắt nạt thế hả?" Tống Khương bực dọc, không vui lên tiếng. Thỏ nhỏ nhà hắn quá đỗi thuần khiết, thuần khiết đến mức hắn không nhẫn tâm vấy bẩn. "Phải học cách phản kháng, biết chưa?" 
"Phản... phản kháng?" 
Hướng Mạn ngẩn người, tròn mắt nhìn Tống Khương. Phản kháng? Hai từ này, từ đầu đến cuối đều không có trong nhận thức của cô. Đây... là lần đầu tiên cô nghe người khác nói đến điều này. 
Hướng Mạn ngơ ngác hồi lâu, gật đầu rồi lại lắc đầu. Phản kháng, cô đồng ý với hắn. Nhưng làm thế nào để phản kháng, cô lại không hề hay biết. 
Tống Khương hoàn toàn có thể nhận ra tất cả suy nghĩ và nghi hoặc của Hướng Mạn. Hắn thở dài một hơi nặng nề, bất đắc dĩ cất giọng. 
"Mạn, thế giới rộng lớn, có tôi tình nguyện làm chỗ dựa cho em." 
"Ở thành phố Kinh Bắc này, em không cần phải cúi đầu trước bất cứ ai. Rõ chưa?" 
Cô ngơ ngác một lúc rồi cũng gật đầu tỏ ý đã hiểu. Tuy mất đi trí nhớ, nhưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966440/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.