Hướng Mạn nghe vậy thì đỏ mặt, chậm rãi gật đầu. Sau đó liền chuyển chủ đề. 
"Cơm, chú ăn cơm đi." 
Tống Khương cũng không nhiều lời, mở hộp cơm được Hướng Mạn đem đến, ngắm nghía một hồi rồi nhoẻn miệng cười. 
Dùng đũa chỉ vào một món sườn xào chua ngọt, hắn cười: 
"Có món mới." 
"Bác, bác quản gia dạy cháu làm." 
Hướng Mạn đỏ mặt, ngượng ngùng giải thích. Cô không giỏi nấu ăn, lại rất vụng về, thường xuyên làm hỏng việc. Nếu không phải Lệ Tuyết nói hắn thích món ăn kia, cô cũng sẽ không nỗ lực học hỏi. 
Dẫu sao, hắn đối với cô tốt như vậy, cô cũng muốn làm điều gì đó để cảm ơn. Tuy rằng việc cô làm so với của hắn thật sự chỉ như muối bỏ biển thôi. 
Tống Khương hiểu rõ ý đồ của Hướng Mạn, cũng không vạch trần hay nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu thưởng thức món ăn do chính tay cô làm. Cắn một miếng, vị ngọt lan ra trong lòng hắn. Hừm, cảm giác giống như một đôi vợ chồng thứ thiệt vậy. 
... 
Chiều ngày hôm đó, Tống Khương cùng Lệ Tuyết đưa Hướng Mạn đến trung tâm thương mại. Dựa vào tiếng tăm và quyền lực, hắn không chút do dự yêu cầu đem đến toàn bộ quần áo độc quyền để cô mặc thử. 
Cô thử từng bộ một, Lệ Tuyết và Tống Khương sẽ đưa ra nhận xét, đánh giá cụ thể. Đáng ra phải xong từ sớm, nhưng do bất đồng quan điểm nên phải đến tận tối muộn mới chọn được bộ đồ hợp ý, Hướng Mạn cuối cùng cũng được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966432/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.