Cánh tay vươn ra khựng lại giữa không trung. Tống Khương hạ mắt, rũ mi, thu hết biểu cảm trên khuôn mặt Hướng Mạn vào mắt. 
Cô có nhà rồi, có nơi để về rồi. 
Cho nên, cô muốn rời đi? 
Hướng Mạn nắm lấy bàn tay hắn, ngước mắt nhìn Tống Khương. Cô chậm rãi nói, giọng đều đều: "Anh cả nói ông bà rất muốn gặp cháu. Cháu... cũng muốn đến gặp bọn họ một lần." 
"..." 
Tống Khương lặng thinh hồi lâu. Hắn muốn để Hướng Mạn trở về nhà, về gặp người thân ruột thịt. Nhưng đồng thời, hắn cũng muốn ích kỷ giữ cô lại. Ràng buộc giữa cô và hắn lỏng lẻo như vậy, lỡ cô bỏ hắn mà đi thì sao? 
Hắn không đủ tự tin để đánh cược, cũng không dám chắc bản thân sẽ chiến thắng. 
Tống Khương không biết, liệu rằng Hướng Mạn có yêu hắn hay không? Yêu hắn như hắn yêu cô vậy. 
Hướng Mạn đương nhiên nhìn ra cảm xúc phức tạp trong đôi mắt hắn. Cô cong môi cười, cam đoan: "Cháu sẽ đến tìm chú, chú đừng làm bộ mặt khó ở thế chứ." 
Tống Khương bất đắc dĩ thở dài. Được rồi, cô gái nhỏ của hắn không tim không phổi, vậy hắn đành phải nỗ lực theo đuổi thôi. Dù sao cũng không thể để bảo bối của hắn rơi vào tay thằng đàn ông khác được. 
Hắn thỏa hiệp, gật đầu: "Bao giờ em đi?" 
"Tối nay. Anh hai bảo xong việc sẽ qua đón cháu." 
Tống Khương: "..." Cho nên, hắn chẳng còn bao nhiêu thời gian ở bên cô nữa rồi. 
Tống Khương bế Hướng Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966402/chuong-27.html