Diên Thành, nhà họ Thẩm. 
Hướng Mạn theo chân Thẩm Đông Quân bước vào nhà chính của Thẩm gia trước con mắt tò mò của biết bao người. 
Hướng Mạn ngẩng cao đầu, tư thế hiên ngang, bước chân vững vàng, chẳng có lấy một chút sợ sệt. Nếu Tống Khương có mặt tại đây, chắc hẳn sẽ sửng sốt vì sự thay đổi chóng mặt này. 
Cô gái nhỏ hắn vẫn luôn nâng niu, bảo vệ, thật ra không hề yếu đuối như hắn tưởng tượng. 
"Đến nơi rồi." Thẩm Đông Quân dừng chân trước cửa phòng khách, nhẹ giọng: "Cha đang đợi ở trong. Em không cần phải nể mặt ông ấy làm gì." 
Sở dĩ Thẩm Đông Quân có thể bình thản nói ra lời bất hiếu này căn bản bởi vì anh chẳng đặt người cha nhu nhược của mình vào mắt. Một người cha chỉ biết nghe lệnh ông nội, một người cha sẵn sàng đuổi đánh, hắt hủi mẹ và em gái anh ta, Đông Quân sớm đã không còn đặt bất cứ kỳ vọng nào lên người ông ta nữa rồi. 
Hướng Mạn gật đầu. Cô hiểu rõ nỗi lòng của anh trai. Hơn nữa, với cô mà nói, người cha này căn bản chỉ là người xa lạ, không hơn không kém. Trên đời làm gì có người cha nào suốt mười mấy năm không tìm kiếm con mình chứ. 
Thẩm Đông Quân đẩy cửa phòng khách, giọng nói nội lực, đanh thép của Thẩm Bắc Quân lập tức vọng ra. 
"Tôi không quan tâm ông có nhận em gái hay không. Cha à, hiện tại chủ nhân nhà họ Thẩm là tôi, ông không cần phải nhọc lòng bất cứ chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966401/chuong-28.html