Hai anh em nhà họ Thẩm sửng sốt hồi lâu, đầu choáng váng như bị búa đập mạnh một phát. Thẩm Bắc Quân tay chân lóng ngóng chạy đến bên giường, một chân khụy xuống, hốc mắt đã đỏ hoe. 
Bàn tay tinh xảo run rẩy nắm lấy cổ tay gầy gò của Hướng Mạn, Thẩm Bắc Quân há miệng hồi lâu, nhưng lại chẳng nói lên lời. Kinh ngạc, vui sướng, xúc động khiến anh không biết nên dùng câu từ nào để diễn tả. 
Hướng Mạn cười cười: "Trông anh ngốc quá!" 
"Cái con bé này!" 
Thẩm Bắc Quân bị làm cho tức lên, lập tức phản bác. Đáy mắt là một biển dịu dàng. 
Thẩm Đông Quân rảo bước đến bên anh em của mình, gãi gãi đầu, khó khăn lên tiếng: "Anh không cố ý lừa em đâu. Chỉ là lúc đó chúng ta không quen biết, anh lại có chút nghi ngờ nên mới..." 
"Em hiểu, em không trách anh." 
Thẩm Bắc Quân lấy ra trong túi quyển nhật ký của mẹ, đưa lại cho Hướng Mạn. 
"Cái này vốn thuộc về em. Em gái, tuy hơi đường đột, nhưng anh mong em sẽ nhanh chóng tiếp nhận thân phận của mình." 
Tống Khương đứng một bên, cảm thấy bản thân vô hình trong căn phòng này nên không chút do dự mở cửa rời đi, để lại cho anh em nhà họ Thẩm không gian riêng. 
Vừa bước ra khỏi phòng, đập vào mắt hắn là một cậu bé đã đứng tựa lưng vào tường đợi sẵn. 
Tống Khuyết Dương nhìn Tống Khương: "Mẹ sao rồi ạ?" 
"Tỉnh rồi. Mẹ con nhớ lại rồi, một lát nữa hãy vào thăm mẹ."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966403/chuong-26.html