"!!!" 
Tống Khương sửng sốt. Đại não như đình trệ, da đầu tê rần. Hắn trợn mắt, không dám tin. 
Cô vừa nói gì? 
Ánh trăng sáng trong lòng hắn... vừa thổ lộ tình cảm với hắn? 
Tống Khương hít sâu một hơi, kìm nén kích động: "Em, em vừa nói gì? Lặp lại!" 
Hướng Mạn bĩu môi, xụ mặt, nhanh nhanh chóng chóng nhào vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Cô kéo khóe môi, khẽ cười. 
"Em nói, em thích chú." 
Thịch! 
Trái tim vốn đang thương tổn, rỉ máu của Tống Khương chốc lát đã được chữa lành. Con tim đập lệch nhịp, nhanh đến nỗi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. 
Cánh tay vì kích động mà run rẩy. Hắn không dám tin! Đôi mắt đen kịt dại ra, lóe lên một tia chấn động, nhìn chằm chằm Hướng Mạn. 
Hướng Mạn nheo mắt, không chút do dự kéo cổ áo Tống Khương, rớt người lên, tặng cho hắn một nụ hôn "chuồn chuồn đạp nước". 
"Em thích chú... thích, thích lắm luôn..." 
"Ai không thích chú... ức... đều là kẻ mù." 
Soạt. 
Quá kích động, hắn dường như không thể khống chế nổi hành động. Tống Khương siết lấy vòng eo mảnh khảnh của Hướng Mạn, nâng gáy cô lên, cúi đầu trao cho cô một nụ hôn sâu. 
Tách hàm răng trắng ra, đầu lưỡi luồn qua khe hở, thuận lợi tiến vào khoang miệng, càn quét, chiếm lấy mật ngọt. 
Môi lưỡi triền miên, quấn lấy nhau không rời. 
"Ưm..." 
Hướng Mạn trong lòng sung sướng, vòng tay ôm lấy cổ hắn, khiến cho nụ hôn càng trở nên nóng bỏng hơn. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966392/chuong-32.html