Kinh Bắc Thành, nhà họ Tống. 
Ông bà Tống ngồi trên ghế sofa đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Tống Khương đang như một kẻ đ.iên trốn ra từ trại tâm thần. 
Từ lúc trở về từ Diên Thành, hắn vẫn luôn cười ngây ngốc, sau đó còn công khai bạn gái. Điều này khiến ông bà cảm thấy không ổn. 
"Khương này, có phải... con chịu đả kích gì không?" 
Làm sao có chuyện Hướng Mạn động lòng nhanh thế chứ? 
Lệ Tuyết còn lâu mới tin! 
Không lẽ bên Thẩm gia lại lòi ra một cái hôn ước, Hướng Mạn lại có thêm một vị hôn phu khiến hắn chịu đả kích, đ.iên đ.iên khùng khùng lên mạng diễu võ dương oai? 
"Đả kích?" Tống Khương nhíu mày, chém đinh chặt sắt nói: "Không có." 
"Thế sao đột nhiên con lại công khai bạn gái? Đối tượng còn là..." 
"Con chỉ nói đúng sự thật." 
"Khụ khụ." 
Cha Tống ho sặc sụa, trợn mắt nhìn Tống Khương. 
"Mày đừng nói là mày tán được người ta rồi nhé?" 
"Vâng." 
Tống Ngụy: "..." 
Được rồi, con hơn cha là nhà có phúc. 
Không giống ông, năm đó vì gạ gẫm Lệ Tuyết mà mất hết cả tôn nghiêm. 
Đang định gặng hỏi mọi chuyện thì bác quản gia chạy vào, hốt hoảng thông báo: "Lão gia, phu nhân, thiếu gia, cái đó... tiểu thiếu gia, cậu ấy muốn đốt nhà!" 
Phụ huynh trong nhà á khẩu: "..." 
Cả ba theo chân bác quản gia chạy đến một góc của biệt thự, trông thấy Tống Khuyết Dương đang chuẩn bị châm lửa đốt sách. 
Tống Khương vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966390/chuong-33.html