Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Tây Mạn không ở lại Thẩm gia mà cùng Tống Khương trở về thành phố Kinh Bắc. 
Thẩm Đông Quân và Thẩm Bắc Quân thở dài, lắc đầu ngao ngán: em gái đến tuổi lấy chồng, giữ không nổi nữa rồi. 
... 
Thành phố Kinh Bắc. 
Nhà họ Tống. 
Sáng sớm, trước cổng biệt thự Tống gia đã xảy ra chuyện náo nhiệt, thu hút sự chú ý của người dân xung quanh, đông đến nỗi phải gọi bảo vệ giải tán. 
Thẩm Tây Mạn nhìn chằm chằm người đàn ông râu ria lổm ngổm trước mắt. Đôi mắt tĩnh lặng chất chứa hờ hững và lạnh nhạt. 
Người đàn ông gây ra náo loạn ngồi ăn vạ giữa đường lớn, khóc lóc tỏ vẻ ủy khuất, chỉ trỏ vào Tây Mạn mà mắng. 
"Mọi người mau lại đây xem này. Cái con khốn ăn cháo đá bát, cha mẹ tôi nuôi nấng nó, bây giờ nó giàu có rồi liền quên đi tình nghĩa năm xưa." 
"Hu hu... tôi khổ quá mà..." 
Thẩm Tây Mạn cười lạnh. 
Nuôi nấng? 
Nuôi được mấy năm? 
Tuổi thơ cô có khác nào địa ngục đâu. Nếu biết trước tương lai, cô thà ở lại cô nhi viện còn hơn là sống trong cảnh sợ hãi, ngày ngày phải còng lưng kiếm vài đồng bạc để nuôi sống bản thân. 
Cái gia đình thất đức đó không tìm đến cô gây chuyện là cô đã cảm thấy biết ơn lắm rồi. 
Thẩm Tây Mạn dựa lưng vào tường, bày ra bộ dáng lười biếng, cong môi xem diễn. 
Người đàn ông kia nói chán nói chê mà Thẩm Tây Mạn chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966384/chuong-36.html