Nhờ còn có mang trên mình một vài miếng ngọc cũng như ngân lượng mà Viên Vĩ Anh có thể dùng để chuẩn bị cho chuyến hành trình này. Viên Vĩ Anh sau khi chuẩn bị đầy đủ lương thực và thuyền thì liền nhanh chóng cùng Nhược Ỷ Mộng chào tạm biệt vị đại thẩm đã cưu mang mình mấy hôm nay.
"Đại thẩm, sau này ta nhất định sẽ quay lại để đền ơn cho thẩm."
Nở nụ cười phúc hậu, bà liền nói
"Nơi đây hẻo lánh lại cách kinh thành một đoạn. Hai người các người chỉ cần hạnh phúc là ta vui lòng rồi. Ngươi đó Vĩ Anh, nhớ phải chăm sóc cho Ỷ Mộng một cách chu toàn."
Gật đầu đáp lại lời yêu cầu của đại thẩm. Dù cho không cần ai nói, cô cũng không thể không chăm sóc Ỷ Mộng được.
Đang lúc Viên Vĩ Anh định quay bước lên thuyền thì một vài người dân chạy đến với vẻ mặt hốt hoảng
"Trương đại thẩm, không biết tại sao mà có rất nhiều quan binh đến kiểm tra thôn chúng ta."
"Ta đến xem cùng ngươi."
Trước khi để Trương đại thẩm kịp phản ứng, Viên Vĩ Anh đã cùng người kia đi đến con đường đầu thôn. Không khó khăn để nhận ra người mặc giáp phục dẫn đầu đoàn quân lính chính là Võ Thanh Trác. Viên Vĩ Anh liền vui vẻ chạy đến
"Võ huynh!"
Nghe tiếng gọi quen thuộc của Ninh Vương, chưa bao giờ Võ Thanh Trác cảm thấy mừng rỡ như bây giờ. Mấy bữa nay chưa tìm được tung tích của Ninh Vương, hắn ăn ngủ không yên. Nay tìm được người, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhi-dai-xuyen-khong/2693303/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.