Lại tiếp tục trải qua vài ngày nữa, ngoài trừ những lúc cùng cả đội quân di chuyển thì trong những ngày nghỉ ngơi Viên Vĩ Anh cùng Nhược Ỷ Mộng đều cùng nhau đi ăn, đi dạo, khi thì ven rừng xem hoa, khi lạ ra bờ hồ hóng gió. Tuy mỗi ngày không còn ăn sơn hào hải vị cũng như những trang phục thượng hạng nhưng cả hai đều rất vui vẻ. Tuy nhiên, cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn. Chỉ thêm đêm nay là họ đã về đến kinh thành rồi. Sau khi Nhược Ỷ Mộng đã về phòng ngủ thì Viên Vĩ Anh cùng Võ Thanh Trác đang cùng nhau uống rượu.
"Ngày mai vào kinh rồi, không biết nên nói như thế nào với Thừa tướng đây."
Nghe được câu hỏi của Võ Thanh Trác, Viên Vĩ Anh mệt mỏi thở dài.
"Ta không lo vấn đề đó, chỉ là.. đối với Ỷ Mộng thì người ở thừa tướng phủ cũng là xa lạ thôi. Nhưng về kinh rồi thì ta lấy thân phận gì mà lo cho nàng ấy chứ."
"Cũng không đúng, có khi gặp lại người thân thì muội ấy sẽ hồi phục trí nhớ thì sao?"
"Cũng mong như vậy. Cạn chung."
Cả hai cứ tiếp tục uống và tán gẫu cho đến khi Võ Thanh Trác có dấu hiệu say muốn gục ngã.
"Này, ngươi say rồi ta cho người đưa ngươi về phòng."
Viên Vĩ Anh loạng choạng bước đến cửa để gọi người, nhưng cô vẫn nghe rõ những câu nói trước khi Võ Thanh Trác nhập mộng
"Vậy thì ngươi lấy muôi ấy làm Vương Phi là được rồi."
—/—/—/—/—/—/—/—
"MỞ CỬA THÀNH."
Đoàn binh di chuyển vào thành, lúc chuẩn bị đi ngang qua cổng thành, Viên Vĩ Anh khẽ vén màn lên, cô nhìn về phía rừng cây bên ngoài. Bước qua cánh cửa này, cô lại phải tiếp tục làm Ninh Vương, manh trên mình những gánh nặng vô hình.
"Ỷ Mộng, dù cho sau này có như thế nào, thì nàng cũng phải nhớ là không thể nói ra ta là nữ nhân. Được không?"
"Ân, cái gì Vĩ Anh nói ta đều nhớ cả, ngươi cũng phải nhớ là dắt ta đi dạo thuyền đó."
Nhìn gương mặt đầy ngây ngô của Nhược Ỷ Mộng, Viên Vĩ Anh càng cảm thấy tiếc nuối những ngày tháng vô tư mà mọi người không biết mình là ai. Cô cũng hiểu rõ Nhược Ỷ Mộng đã có một vai trò rất quan trọng trong lòng mình.
"Tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu, Như thái phi."
Viên Vĩ Anh sau khi bước vào đại điện liền hành lễ với ba người có cấp bậc lớn nhất đang ngồi tại chính điện. Thái hậu nhìn thấy nữ nhi của mình đã quay về sau nhiều ngày mất tích liền vui mừng ban ghế cho cô.
"Đa tạ mẫu hậu."
Đây chính là khoảnh khắc mà Viên Vĩ Anh ghét nhất, muốn làm gì cũng phải giữ kẽ, chỉ nói chuyện với mẹ mình mà cũng có đủ thứ luật lệ.
Viên Vĩ Anh ôn tồn kể cho mọi người nghe về chuyện của mình, kể cả chuyện Nhược tiểu thư bị mất kí ức. Trong suốt quá trình đó, cô làm sao không nhận ra được ánh mắt của Như Tiên luôn đặt trên người mình cơ chứ. Cô biết mình đã yêu Ỷ Mộng rồi, nhưng cô cũng không phải là dứt tình với Như Tiên. Vì không biết nên đối mặt với nàng như thế nào nên cô cũng không muốn về kinh thành. Nếu như ở hiện đại, tức cả đều chỉ qua đường thì cùng lúc quen vài người đối với Viên Vĩ Anh mà nói là vui thôi. Nhưng đây lại khác. Trước tiên là Như Tiên, tuy không có thời gian trau dồi tình cảm quá nhiều nhưng Như Tiên vẫn có một vị trí rất quan trọng trong lòng cô, có lẽ là duyên số rồi. Nói về Nhược Ỷ Mộng, quả thực lúc đầu cô có hứng thú với nhan sắc của nàng nhưng từ khi có Như Tiên rồi thì Viên Vĩ Anh đã thu lại suy nghĩ của mình. Không ngờ tạo hoá trớ trêu, cuối cùng thì cô vẫn đem lòng yêu nàng.
Cô biết việc thành hôn với Ỷ Mộng dễ dàng lắm, chỉ cần cô đến thừa tướng phủ dạm hỏi mà thôi. Nhưng còn Như Tiên? Cô làm sao không hiểu được người yêu của mình. Nàng luôn tự ti vì không thể bên cô quang minh chính đại. Thử hỏi Viên Vĩ Anh làm sao có thể thành thân với Ỷ Mộng mà bỏ qua Như Tiên như vậy chứ.
—/—/—/—/—/—/—/—
Trong khi dùng bữa thì cung ai người bấy về, tranh thủ lúc đó thì Viên Vĩ Anh cùng về tẩm cung của Như Tiên. Ra lệnh cho mọi người bên ngoài, cả hai cùng đi lại chiếc bàn giữa phòng.
"Vĩ Anh, hơn một tháng này, ngươi gầy đi."
Đưa tay vuốt ve gương mặt đối phương, Như Tiên đau lòng nói.
"Nàng đừng lo, ta vẫn khoẻ lắm."
Cầm lấy bàn tay đối phương vỗ về, Viên Vĩ Anh nở nụ cười cưng chiều. Cô dùng sức kéo Như Tiên tựa hẵn vào lòng ngực mình, cả hai đều im lặng tận hưởng giây phút yên bình ngắn ngủi này.
—/—/—/—/—/—/—/—
Đâu đó trên phố, Viên Vĩ Anh chán nản đi đi lại lại. Cô không tìm được cách giải quyết cho suy nghĩ của mình thì không thể nào mà thông suốt được. Từ trên mái nhà, bốn tên hắc y nhân nhảy xuống trước mặt Viên Vĩ Anh.
"Hôm trước ngươi không chết, vậy bây giờ sẽ là ngày chết của ngươi."
Bốn tên cùng nhau lao vào cô, có thể dễ dàng nhận thấy bốn tên này võ công cao hơn hẵn những tên lần trước.
Dùng những tuyệt kĩ của mình, Viên Vĩ Anh đã đánh ngã được hai tên cầm kiếm. Dùng mũi chân đá thanh kiếm lên cao, cô liền nhảy lên chụp thanh kiếm sau đó liền chém về phía hai tên còn lại, hai tên đó thì không dùng đao mà dùng quyền.
Thanh kiếm đang hướng đến ngực của tên hắc y nhân thì hắn liền dùng trảo đánh gãy ngang thanh kiếm của cô, tên còn lại nhanh chóng chưởng một phát vào bụng khiến cô ra đập thẳng lưng vào vách tường.
"Phụt"
Viên Vĩ Anh phun ra một ngụm máu, một chưởng của tên kia thật sự quá nặng.
Vịn vào bức tường mà đứng lên, Viên Vĩ Anh ổn định lại chân khi trong người mình xong liền nhanh chân đánh về hướng tên còn lại. Hơn mười chiêu thì Viên Vĩ Anh ngày càng thất thế hơn vì thể lực của cô đã bị bào mòn khi mà cô đánh gục hai tên đầu, đã vậy cô lại còn là nữ nhân, khó mà chống lại bốn tên nam nhân đã vậy còn là cao thủ. Trong một phút sơ sẩy, cô bị tên đó đá văng nằm xuống đất, cú đáp đất khá mạnh khiến đầu cô chảy máu khá nhiều.
"A..a"
Hai tên kia nhìn thấy Viên Vĩ Anh đang nằm trên đất với gương mặt đầy máu, liền gật đầu một cái.
Một tên tiến tới ngồi xuống giữ chặt hai vai Viên Vĩ Anh, tên còn lại thì nâng trái cô lên, hắn bắt đầu dùng nội công bẽ gãy chân cô.
"Aaaaaa"
Viên Vĩ Anh đau đớn thét lên, sau đó cô hoàn toàn ngất xĩu.
Sáng hôm sau, cả kinh thành hoảng hốt khi mà từ sáng đã phát hiện Ninh Vương nằm trong một vũng máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]