Nhìn người trước mặt ngây ngô, ngơ ngác nhìn mình, Viên Vĩ Anh cảm thấy lòng chua chát. Mới ngày nào, nàng ấy vẫn là một nữ nhân cao cao tại thượng, thông hiểu tri thức lễ nghĩa. Ấy vậy mà chỉ một cái chớt mắt thì mọi thứ đã thay đổi. Viên Vĩ Anh nhẹ nhàng dùng ta lau đi vệt cát trên gương mặt không tì vết của Nhược Ỷ Mộng.
Theo quán tính Nhược Ỷ Mộng giật mình né đi bàn tay của cô, nàng lí nhí nói.
"Đại thẩm nói ngươi là người thân nhất của ta.."
Thu lại bàn tay của mình, cô khẽ gật đầu với nàng.
"Ân, còn bây giờ thì chúng ta về thôi."
Nhược Ỷ Mộng ngoan ngoãn nghe theo cô, nàng hệt như một đứa bé cứ đi hai bước thì nhảy một bước.
"Ngươi biết không, mấy ngày nay ngươi cứ ngủ không à."
"Hôm trước ta tìm được một vỏ sò đẹp lắm."
"À còn nữa, đại thẩm nói ngươi tỉnh dậy sẽ đưa ta về nhà."
Suốt đoạn đường Nhược Ỷ Mộng không ngừng nói chuyện những câu rời rạc với Viên Vĩ Anh. Cô cũng không lấy làm phiền lòng, chăm chú nghe từng câu chuyện của Ỷ Mộng.
Ánh nắng chiều tà rọi lên bóng lưng của hai người họ, lẳng lặng mà trôi qua.
—/—/—/—/—/—/—/—
Viên Vĩ Anh đưa hai tay gác lên trán, cô không tài nào đi vào giấc ngủ được. Khẽ xoay người nhìn qua bên cạnh, Nhược Ỷ Mộng đã chìm vào trong giấc ngủ sâu.
'Tại sao lại như vậy? Nếu không tại ta, chắc nàng đã không bị như vậy. Nếu là Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhi-dai-xuyen-khong/2693306/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.