Mọi người trong trướng đều ngẩn người, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa lều.
Trần Cẩn Phong – từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu lặng lẽ nhìn Phạm Trạch – như bừng tỉnh từ giấc mộng. Khi hắn trông thấy Ôn Ninh bước vào, thoáng sững sờ một chút, rồi nhanh chóng bước đến, thấp giọng nói:
“A Ninh, nàng đến rồi.”
“Ừm, chủ công, trong tay thiếp có thuốc có thể cứu được Phạm thống lĩnh.”
Ôn Ninh nhìn Trần Cẩn Phong, lập tức nhận ra nét mỏi mệt và thất thần hiếm thấy trong ánh mắt hắn.
Nàng nhớ Trần Cẩn Phong từng kể, Phạm Trạch là người đầu tiên đi theo hắn chinh chiến.
Hai người họ từng cùng nhau nhập ngũ, cùng nhau vào sinh ra tử. Dù giờ là quan hệ cấp trên – thuộc hạ, nhưng tình cảm lại chẳng khác gì huynh đệ vào sinh ra tử.
Nghe nàng nói vậy, Trần Cẩn Phong thoáng ngẩn ra, chưa kịp phản ứng gì, thì tiếng reo mừng của Vệ Hồng đã vang lên:
“Thật sao?! Phu nhân thật sự có thuốc cứu được Phạm Trạch?!”
Các tướng quân khác cũng nhìn Ôn Ninh với ánh mắt đầy mong đợi.
Ôn Ninh khẽ thở dài, nói:
“Loại thuốc này đúng là có thể chữa giai ngược, nhưng… đây là lần đầu ta thử điều chế, lại không có bệnh nhân nào trên đường để thử nghiệm. Ta không thể chắc chắn thuốc mình làm ra có hiệu quả hay không. Nhưng bất kể thế nào, ta cũng sẽ thử.”
Mọi người sao lại không đồng ý chứ? Dù sao thì còn hơn là trơ mắt nhìn Phạm Trạch chết dần trên giường bệnh!
Lập tức, mọi người đồng loạt lui khỏi mép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065328/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.