“Phạm Trạch có tình hình không ổn sao?”
Sắc mặt Ôn Ninh thoáng trầm xuống.
Kỳ thực, ngay từ khi phát hiện dịch bệnh lần này là do chứng ngược gây ra, lại biết Phạm Trạch đã nhiễm bệnh, nàng đã sớm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Chứng ngược không thể tự khỏi, nhất định phải tiêu diệt ký sinh trùng ngược trong cơ thể người bệnh thì họ mới có thể khỏi hẳn.
Những phương thuốc trước kia nàng gửi tới Tân Châu, chỉ có thể ức chế ký sinh trùng trong cơ thể bệnh nhân, làm nhẹ hoặc chậm lại các triệu chứng, chứ không thể trị tận gốc.
Muốn diệt ký sinh trùng trong cơ thể bệnh nhân, nhất định phải dùng đến Thanh hao tố.
Người bị nhiễm chứng ngược, kể từ ngày phát bệnh, chỉ cần vượt quá năm ngày, khả năng tổn thương đa cơ quan sẽ tăng rõ rệt, việc cứu chữa cũng trở nên khó khăn hơn, thậm chí có thể chuyển thành chứng ngược ác tính.
Huống hồ, một số loại ngược ác tính có thời gian ủ bệnh ngắn, tỷ lệ tử vong cao, gần như trong vòng mười hai canh giờ sau khi phát bệnh, đã không thể vãn hồi.
Mà Phạm Trạch nhiễm bệnh đã hơn nửa tháng rồi.
Dọc đường này, vì quá bận rộn, Ôn Ninh không có tinh lực để nghĩ đến chuyện của Phạm Trạch, cũng cố ý né tránh không nghĩ đến.
Nàng bước nhanh đuổi theo, hỏi: “Phạm thống lĩnh đã nhiễm bệnh lâu như vậy, giờ mới nguy kịch sao?”
Lưu Uy sững người, tuy không quá hiểu ý nàng, nhưng vẫn đáp: “Phu nhân còn nhớ chuyện tiểu nhân nói trước lúc đến Tân Châu, rằng Phạm thống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065327/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.