Lời ấy lập tức khiến Trịnh đại phu nghẹn họng, không thể thốt nên lời.
Ông ta nghiến răng, còn đang nghĩ xem nên phản bác thế nào, thì một giọng nam trong trẻo, dễ nghe đột ngột vang lên: “Tại hạ cũng có thể làm chứng, y thuật của Ôn phu nhân đích thực cao minh, chí ít… tại hạ tự biết mình còn kém xa.”
Mọi người đều khẽ sững, đồng loạt quay đầu nhìn về phía góc dưới bên trái căn phòng, nơi một vị công tử áo vải vừa đứng lên.
Công tử ấy tuổi còn rất trẻ, trông chỉ hơn hai mươi, dung mạo thanh tú nho nhã, giữa một gian phòng toàn các lão đại phu già dặn, thật sự vô cùng nổi bật.
Chính là thiếu Đông gia của Thọ An Đường tại đô thành Phong Lâm — Vương Thừa An.
Vương Thừa An hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Vì phụ thân tại hạ có giao tình với ngoại tổ của Ôn phu nhân, nên tại hạ từng có may mắn được tận mắt chứng kiến y thuật của nàng vài lần. Tại hạ tin rằng lời đồn lan truyền khắp Phong Lâm rằng Ôn phu nhân đã khắc chế được bệnh hoa liễu là sự thực. Cũng tin tưởng rằng loại thần dược mà Ôn phu nhân nhắc đến, có thể giúp ích cho tướng sĩ Tấn Quốc chúng ta.”
“Tại hạ thực sự không hiểu vì sao chư vị lại kháng cự Ôn phu nhân đến vậy? Ôn phu nhân là đại đô hộ phu nhân, bất kể thế nào, nàng tuyệt sẽ không làm việc gì bất lợi cho Tấn Quốc. Dù thứ gọi là thanh mi tố ấy thật sự có tác dụng hay không, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065326/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.