Ôn Ninh bật cười bất đắc dĩ: “Ta đã biết chàng sẽ nói vậy, nhưng quyết định cùng chàng đến Tân Châu không phải do xúc động nhất thời, mà là sau khi đã suy nghĩ kỹ càng. Dịch bệnh ở Tân Châu có vấn đề, chủ công nhất định cũng cảm nhận được. Lúc này, chàng cần một đại phu đủ năng lực giúp chàng vạch trần chân tướng dịch bệnh. Mà ta dám chắc rằng…”
Ôn Ninh khẽ mỉm cười, thong thả nói: “Trong thời gian ngắn, chủ công sẽ không tìm được ai có năng lực hơn ta.”
Trần Cẩn Phong không lay chuyển, yên lặng nhìn nàng: “Trước khi đến Phong Lâm, ta đã cho người đến các y quán trong thành, tập hợp đại phu cùng đi Tân Châu. Những đại phu giỏi nhất của Tấn Quốc đều đang tập trung tại Tân Châu. Vừa rồi, Tề đông gia của Hồi Lạc Đường cũng đã trả lời, lần này sẽ cùng ta lên đường.”
Ý của hắn rất rõ: hắn hiểu mình cần đại phu giỏi, và đã hành động.
Ôn Ninh cũng không vội, gật đầu nói: “Ta không phủ nhận năng lực của Tề đông gia và các đại phu khác. Nhưng chủ công sao không thử hỏi khắp Phong Lâm, ai mới là đại phu có y thuật cao minh nhất hiện nay?”
Mày Trần Cẩn Phong cau lại sâu hơn, ánh mắt đầy bối rối.
Hắn đương nhiên biết năng lực của phu nhân mình.
Ngay cả bệnh hoa liễu khiến bao đời danh y bó tay, nàng cũng tìm ra phương thuốc chữa trị.
Nàng nói không sai — đừng nói là trong thời gian ngắn, dù cho hắn có thêm bao nhiêu thời gian đi nữa, cũng khó tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065319/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.