May mắn là Ôn Ninh đã sớm gọi Hoa Dung đến Đô hộ phủ để phòng khi xảy ra tình huống đột xuất.
Lúc này, nàng có thể lập tức theo Lưu Uy rời thành.
Ôn Ninh không để Xuân Hỷ đi cùng. Dù cô nương kia không nói gì, nhưng Ôn Ninh sao có thể không nhìn ra — thực ra nàng ấy rất sợ hãi.
Hơn nữa, Xuân Hỷ không biết y thuật, dù đi theo cũng chẳng giúp được gì.
Sau khi lên xe ngựa mà Lưu Uy đã chuẩn bị, họ trực tiếp hướng về phía cổng thành.
Mãi đến khi đến trước Tuyên Dương môn, cửa thành lớn nhất của đô thành Phong Lâm, xe ngựa mới dừng lại. Ôn Ninh vừa bước xuống xe, lập tức cảm nhận được bốn phía đứng chật binh sĩ toàn thân giáp trụ, mỗi người đều cầm đuốc trong tay, sắc mặt nghiêm nghị, không nói một lời.
Ánh trăng trong vắt rọi xuống, trải lớp hào quang dịu dàng không đổi theo năm tháng, phản chiếu lên lớp giáp bạc lấp lánh của họ, như phủ lên một tầng ánh sáng mông lung.
Những gương mặt khác nhau dưới ánh lửa bập bùng hiện lên mờ ảo, lúc sáng lúc tối.
Không khí tràn ngập một luồng sát khí căng như dây đàn, khiến người đứng giữa đội quân ấy cũng không khỏi thấp thỏm trong lòng.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, đây là lần đầu tiên Ôn Ninh được tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy, không khỏi sững người.
Hoa Dung cũng theo bản năng nép sát vào nàng.
Lưu Uy không đổi sắc mặt, chỉ về phía cửa thành, cung kính nói: “Phu nhân, chủ công đang ở phía ngoài, đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065320/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.