Dưới sự thúc giục của Ôn Ninh, Xuân Hỷ cuối cùng cũng nhanh chóng thu xếp xong hành lý cho nàng.
Bởi chuyến đi này dự đoán sẽ kéo dài, lại thêm tiết trời đang dần trở lạnh, Xuân Hỷ đã chuẩn bị không ít y phục mùa đông. Dù có giản lược thế nào, hành lý cuối cùng vẫn chất đầy một rương lớn.
Ôn Ninh liếc mắt nhìn qua, gật đầu: “Được rồi. Ngươi đến Thế An Đường, gọi Duyệt Vi và Hoa Dung tới đô hộ phủ một chuyến.”
Lần này nàng đến Tân Châu, cần có người theo hỗ trợ.
Chuyến đi này nguy hiểm, không chỉ vì dịch bệnh chưa rõ chân tướng kia, mà còn vì mười vạn đại quân An Quốc đang rình rập như hổ đói, chẳng phải ai cũng có can đảm đối mặt.
Nếu Phùng Duyệt Vi và Hoa Dung không muốn đi cùng, cũng chẳng sao — nàng sẽ để họ ở lại Phong Lâm, thay nàng trông coi việc ở Thế An Đường.
Xuân Hỷ vâng dạ, chưa đầy nửa canh giờ sau, Phùng Duyệt Vi và Hoa Dung đã có mặt.
Khi hai người đến, trên mặt vẫn mang theo lo lắng.
Ôn Ninh là người làm việc có đầu có cuối, từ khi Thế An Đường mở cửa nửa tháng nay, ngày nào nàng cũng đến đúng giờ.
Nhưng hôm nay họ chờ mãi ở Thế An Đường cũng không thấy nàng đâu. Dù Xuân Hỷ không đến báo tin, họ cũng đã định lên phủ dò hỏi.
Ôn Ninh thấy ánh lo âu trên mặt họ, trong lòng có chút ấm áp, mời hai người ngồi xuống, bảo Văn Tư và Văn Quy dâng trà, rồi đi thẳng vào vấn đề: “Ta có chuyện muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065318/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.