Trong phòng, nhiệt độ không ngừng dâng cao.
Ôn Ninh cảm nhận được lần này Trần Cẩn Phong là thật sự nghiêm túc, tuy trong lòng nàng không bài xích, nhưng cuối cùng vẫn có chút căng thẳng.
Dù gì đi nữa, với chuyện này nàng chỉ có hiểu biết lý thuyết suông.
Động tác của Trần Cẩn Phong tuy có phần gấp gáp và vụng về, nhưng hắn vẫn làm rất có trật tự, từng bước một.
Ôn Ninh không tự chủ mà ngửa cao cổ, hơi thở có phần dồn dập, khẽ nói: “Trần Cẩn Phong, chàng lừa người…”
Trần Cẩn Phong hơi ngẩng đầu, đôi mắt phượng sâu thăm thẳm như giếng không đáy, giọng khàn đến cực điểm, “Vì sao nói vậy?”
“Chàng rõ ràng… rất thành thạo mà…”
Ôn Ninh trừng mắt lườm hắn một cái, đầy vẻ oán trách.
Nhìn cái cách hắn quen thuộc với từng bước như vậy, bảo là chưa có kinh nghiệm thì ai tin được!
Thế nhưng nàng không hề hay biết, giờ phút này nàng y phục xộc xệch, xuân quang lộ rõ, đôi mắt hạnh long lanh như nước, khẽ cắn môi đỏ, hai gò má như phủ một lớp phấn hồng mờ mờ, ngay cả nơi đuôi mắt hơi nhướng kia cũng tràn đầy phong tình.
Trần Cẩn Phong nhìn đến xuất thần, không đợi nàng nói xong đã cúi xuống lần nữa, hung hăng hôn lấy môi nàng, hô hấp dồn dập, tham lam đoạt lấy, đến nỗi hôn khiến Ôn Ninh gần như ngạt thở, choáng váng.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới của nàng, trán tựa trán, hô hấp giao hòa, giọng nói khàn khàn, như mang theo nhẫn nại cực hạn: “Ta có nghiên cứu qua…”
Ôn Ninh: “??”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065264/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.