Động tác trên tay Ôn Ninh khựng lại, nàng ngẩng đầu nhìn người nam tử vừa bước vào, trong mắt ánh lên một tia sáng, “Chủ công, chàng đã về? Hôm nay sao lại về sớm thế?”
Nàng vốn tưởng rằng mấy ngày nay hắn sẽ lại về muộn, hoặc lại chẳng thể trở về nghỉ ngơi.
Trần Cẩn Phong thấy ánh mắt của nàng, khóe môi càng thêm ý cười, bước tới ngồi đối diện, nhìn qua tờ tuyên chỉ đang vẽ dở, nói: “Những bước đầu cần bố trí đều đã xong, hiện tại còn gần một tháng nữa mới đến kỳ thi khoa cử, cho dù bên thế gia thật sự muốn có hành động lớn gì, cũng chưa thể ra tay sớm như vậy.”
Vì những nguy cơ chưa thể lường trước mà cứ mãi căng thẳng thần kinh, đó mới là cách làm ngu xuẩn nhất.
Ôn Ninh lập tức hiểu được, chỉ e rất nhiều việc, trong lòng nam tử này đã sớm có dự tính.
Dù bọn họ đề xuất chế độ khoa cử làm chấn động thiên hạ, thu hút sự chú ý từ khắp nơi.
Nhưng hắn vẫn ung dung làm những việc nên làm, chưa từng để ngoại giới loạn động ảnh hưởng đến tiết tấu của bản thân.
Ôn Ninh khẽ cười, “Chủ công đúng là trầm ổn.”
“Cũng chẳng có gì đáng để không trầm ổn.”
Trần Cẩn Phong mỉm cười: “Tân chính sách này tuy có phần kinh thiên động địa, nhưng hiện tại phần lớn mọi người, trừ thế gia cùng sĩ tử hàn môn đang trong cuộc, còn lại đều chỉ đứng ngoài quan sát, trước khi có kết quả, họ sẽ không dễ dàng hành động.”
Ôn Ninh liền biết, hắn nói chủ yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065263/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.