Sắc mặt Ôn Thư Hành trầm xuống, quát lớn:
“Ôn Ninh, ngươi đang nói nhăng cuội gì đó! Vừa rồi chính ngươi dùng túi giấy bịt mũi miệng Hứa nhị cô nương mà!”
“Một người khi đang cực kỳ kích động hoặc lo lắng sẽ vô thức thở gấp, dẫn tới hội chứng thở quá mức.”
Ôn Ninh lạnh lùng cười một tiếng, từng chữ từng lời rõ ràng:
protected text
Quanh đó vốn đã tụ tập không ít dân chúng xem náo nhiệt. Chỉ vì nghe nói trong đám người này có công chúa hoàng gia, những kẻ còn lại cũng đều là người quyền quý, nên không ai dám công khai bàn luận, chỉ lén lút nhìn trộm.
Lúc này nghe Ôn Ninh nói thế, không ít người bắt đầu gật đầu, thì thầm bàn tán:
“Đúng rồi, rõ ràng lúc vị nương tử kia chạy tới, cô gái mặt tròn kia đã có vẻ rất khó chịu…”
“Đúng vậy, mà ta thấy, nương tử đó giống như đang cứu người ấy chứ! Dù cách thức có hơi lạ…”
Mặt Ôn Thư Hành và Ôn Vân Nhã lúc trắng lúc xanh, hết đỏ lại tím.
Cái gì mà hội chứng thở quá mức — bọn họ chưa từng nghe tới!
Đúng lúc ấy, vị lang quân áo lam vừa lên tiếng lúc nãy lại mở lời:
“Biểu huynh, biểu muội Nhã nhi, ta thấy biểu tỷ vừa rồi thật sự là đang cứu Hứa nhị cô nương. Bọn ta nhiều người như vậy lại ép một cô nương, chuyện này, đúng là chúng ta sai rồi.”
Nghe hắn gọi mình là “biểu tỷ”, Ôn Ninh không khỏi bất ngờ, liếc nhìn hắn một cái, lúc này mới nghiêm túc quan sát chàng trai nho nhã tuấn tú kia.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065259/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.