Ôn Ninh đang suy nghĩ xem có nên bước tới hay không, nghe vậy thì khẽ nhướng mày, nhìn về phía cô gái trẻ đang đứng bên cạnh Ôn Vân Nhã – người mặc váy màu tím nhạt, dung mạo dịu dàng, đoan trang. Trong lòng nàng không khỏi có chút bất ngờ.
Đó chính là Vĩnh An công chúa sao? Chỉ nhìn vẻ ngoài, thực sự chẳng có bao nhiêu khí chất vương giả của hoàng tộc, nhìn thế nào cũng chỉ giống một tiểu thư khuê các bình thường của nhà quyền quý.
Nghĩ lại, hiện nay Thánh thượng vốn là một hoàng tử thất sủng, Vĩnh An công chúa lại là tỷ tỷ ruột, e rằng cuộc sống trong cung cũng chẳng khá khẩm gì.
Một công chúa thất sủng có thể bình yên lớn lên đã là điều hiếm có, há có thể yêu cầu nàng ta mang theo khí thế cao quý của hoàng thất? Hứa Du Tình nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ e ngại liếc nhìn Vĩnh An công chúa, nhưng sắc mặt lại vẫn đầy bất phục, cắn môi nói:
“Dù… dù có là công chúa, cũng không thể bá đạo như vậy…”
“Hứa Du Tình! Ngươi nói ai bá đạo? Ngươi đây là đang công khai khi quân phạm thượng có phải không?!”
Ôn Vân Nhã lập tức cao giọng the thé hét lên.
Lúc này, Vĩnh An công chúa tiến lên một bước, nhẹ nhàng nói:
“Thôi bỏ đi, Vân Nhã, ta cũng không nhất thiết phải ăn món bánh hồng này…”
“Sao có thể bỏ được! Điện hạ không phải rất thích bánh hồng sao? Tiệm này là nơi làm bánh hồng ngon nhất trong toàn thành Phong Lâm, hôm nay điện hạ hiếm hoi mới ra khỏi cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065258/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.