Từ lúc phát hiện tư tưởng và kỹ thuật y học nơi này còn vô cùng lạc hậu, Ôn Ninh đã nhen nhóm ý định ấy.
Chỉ là trước kia, điều nàng bận tâm hơn cả là làm sao gánh vác được cuộc sống của bản thân và Ôn Dư, kiếm tiền mưu sinh mới là chuyện cấp bách hàng đầu.
Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã khác.
Ý nghĩ của nàng kỳ thực rất đơn giản — nàng muốn truyền lại những kiến thức y học mà bản thân mang theo, cho thật nhiều người, để gieo một hạt giống của sự tiến bộ y học tại thế giới này.
Nàng chỉ có thể cứu được một số người hữu hạn, nhưng nếu có thêm nhiều đại phu như nàng, thì số người chịu đau đớn vì bệnh tật trên đời này, át hẳn sẽ bớt đi phần nào.
Ít nhất, những phương pháp cấp cứu cơ bản cần được nhiều người biết đến — như vậy, khi có ai đó bị nghẹn thức ăn nơi cổ họng hay lâm vào trạng thái sốc, sẽ không còn cảnh bó tay bất lực, chỉ biết trơ mắt nhìn sinh mệnh tươi sống dần tắt.
Một vài phương pháp chữa bệnh đã lạc hậu đến buồn cười cũng cần có người đứng ra xóa bỏ. Như vậy, sẽ không còn những chuyện như của Vô Ưu, chỉ vì dùng thủy ngân làm thuốc, tuy thân thể lành lại, nhưng cũng chôn sẵn mối họa khôn lường.
Trong quá trình này, Ôn Ninh còn muốn trao cho những người như Phùng Duyệt Vi và Hoa Dung cơ hội dựa vào bản thân mà lập thân, an cư nơi thế gian này.
Phùng Duyệt Vi đã đi theo Ôn Ninh một thời gian,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065257/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.