Hôm sau, Ôn Ninh tỉnh dậy, không ngoài dự đoán, bên cạnh lại trống không.
Nàng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, qua lời nói hôm qua của Hứa Cửu Tư và Du Lâm Uyên, có thể thấy Trần Cẩn Phong dạo này vẫn vô cùng bận rộn.
Xuân Hỷ cảm nhận được động tĩnh, lập tức bước vào hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Từ hôm qua đến nay, tiểu nha đầu này phấn khích một cách lạ thường, luôn miệng ríu rít kể về những điều mới mẻ sau khi tới Thừa Phong Các, nói rồi, lại lén liếc mắt về phía giường.
“Nói mới nhớ, hôm qua Văn Quy còn vỗ ngực cam đoan rằng chủ công nhất định sẽ gọi nước, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn sàng đi đun nước rồi, ai ngờ cuối cùng chủ công lại chẳng gọi… Di nương, tối qua người và chủ công vẫn ổn chứ?”
Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của tiểu nha đầu, khóe miệng Ôn Ninh co giật, cau mày nói: “Ta và chủ công rất tốt! Ngày thường ta chiều chuộng ngươi, ngươi nói lời bậy bạ ta cũng mặc kệ, nhưng sau này ở Thừa Phong Các, tự ngươi phải biết chừng mực, đến lúc chọc giận chủ công, đừng trách ta không bảo vệ được ngươi.”
protected text
Ôn Ninh trừng mắt nhìn nha đầu kia một cái, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Dùng xong bữa sáng, nàng liền đến thẳng Thọ An Đường.
Hôm qua nàng không ghé Thọ An Đường, trong lòng có chút lo lắng không biết người Hàn gia có nổi giận, tìm người đến quấy phá hay không.
Chỉ đến khi tận mắt nhìn thấy Thọ An Đường vẫn hoạt động bình thường, hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064357/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.