Mãi đến hai khắc sau.
Cuối cùng cũng đẩy được người nam nhân còn lưu luyến chưa muốn buông ra, Ôn Ninh hơi thở có chút gấp gáp, bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời.
Nàng xem như đã hiểu, bản thân tuyệt đối không thể tùy tiện trêu chọc Trần Cẩn Phong!
Với mức độ mê đắm của hắn dành cho việc tiếp xúc thân mật với nàng…
Dù là ôm hay hôn, đều khởi điểm là hai khắc trở lên! Nàng thật sự là có chút chịu không nổi rồi!
Lúc Trần Cẩn Phong còn chưa để ý, nàng nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng tay hắn, xoay người bước ra ngoài: “Ta đến Trúc Như cư lấy mấy món cần dùng cho tối nay!”
Đã quyết định ở bên Trần Cẩn Phong, mà đêm qua hai người cũng đã cùng giường chung gối, vậy thì sau này, đúng là không cần thiết phải tách phòng nữa.
Đã hứa là sẽ cố gắng thỏa mãn mọi mong muốn của hắn.
Thôi thì… cưng chiều hắn vậy!
Nghe nói Ôn Ninh sẽ lưu lại Thừa Phong Các, Văn Tư và Văn Quy mắt sáng rực như có thể phát sáng, ríu rít bám theo nàng, cố nén kích động mà nói: “Ôn đại phu có cần tiểu nhân chuẩn bị gì không ạ? Những vật dụng sinh hoạt và đồ dùng nghỉ ngơi thường nhật chúng tiểu nhân đều đã chuẩn bị sẵn, nhưng… nhưng trước giờ chúng tiểu nhân chưa từng hầu hạ nữ chủ tử, chỉ sợ có chỗ nào làm chưa chu toàn. Y phục của Ôn đại phu nên mang mỗi tối nay cần dùng, hay là để tiểu nhân dọn hết toàn bộ sang luôn cho tiện ạ…”
Ôn Ninh dở khóc dở cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5064356/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.